“Vậy nếu tôi muốn nhìn thấy anh ngồi tù thì sao?” Anh cũng đi sao?
“Muốn thấy tôi ngồi mấy ngày? Bây giờ sẽ để Minh Thành sắp xếp.” Hạng Chí Viễn nói không chút do dự, đưa tay ôm chặt cô: “Nhưng mà bây giờ tôi phải đi làm bữa trưa cho em.”
“...”
Vào phòng thẩm vấn, ngồi tù, đối với những loại người như bọn họ, đó là những thứ kiêng kỵ nhất, nhưng anh lại nói ung dung tự nhiên như thế.
Không sợ hãi.
Hạng Chí Viễn ôm cô: “Thế nào, đang suy nghĩ gì?”
“Nghĩ nếu như anh không đối xử tốt với tôi như vậy thì tốt rồi.” Giang Ninh Phiến nói một cách thẳng thừng.
Cô chỉ có thể làm những gì không thẹn với lương tâm.
Có vài người không sợ người khác đối xử tệ với mình, chỉ sợ người khác bỏ ra quá nhiều vì cô...
Hạng Chí Viễn cong môi, buồn cười nhìn khuôn mặt đầy vẻ trầm trọng của cô: “Tại sao em cứ luôn xoắn xuýt về vấn đề này?”
“Vậy tôi nên suy nghĩ gì?”
Cô không muốn hận anh, cô muốn rời đi, nhưng đi không được.
Cô muốn quay về thân phận trước kia, An Vũ Dương không cho, cô cũng không quay lại.
Cô cũng không biết mình như vậy là gì nữa, quan hệ với Hạng Chí Viễn là thế nào.
“Tiêm Tiêm,buông lỏng một chút.” Hạng Chí Viễn xoay người cô lại, đưa tay cưng chìu chạm nhẹ lên chóp mũi cô, giống như có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô, giọng điệu đầu độc: “Tôi không cho phép em suy nghĩ gì, không cho phép em làm gì, chỉ cần em thản nhiên tiếp nhận việc tôi đối xử tối với em là được.”
“...”
Thản nhiên tiếp nhận?
Làm sao cô có thể làm được.
“Ở bên tôi.”
Hạng Chí Viễn nhìn cô thật sâu, bàn tay thon dài đặt lên bàn tay mảnh khảnh của cô, mang theo tính xâm lược giam cầm, ánh mắt khóa chặt lấy cô giống như ổ khóa không có chìa khóa...
Giang Ninh Phiến bị anh dắt tay rời khỏi cục cảnh sát. . Truyện Điền Văn
Ánh mặt trời bên ngoài ấm áp và rực rỡ.
Giang Ninh Phiến sững người, nhìn mái tóc ngắn của anh bị ánh mặt trời nhuộm vàng, sự xao động nơi đáy lòng đã bị cô áp chế, nay lại bắt đầu tạo phản...
Một sự kiện lớn như “35 giờ hắc ám” ở tiểu khu Lục Đảo hạ màn lặng yên không một tiếng.
Cô Minh Thành sắp xếp người lãnh tội.
Vị cục trưởng mới tới kia nhanh chóng bị cho lui đài.
Mà Hạng Chí Viễn cứ ở nhà chuẩn bị một ngày ba bữa cho cô theo lẽ thường, có lúc còn có trà chiều và bữa ăn khuya.
Từng chuyện từng chuyện đều đang chứng minh rằng cái tên Hạng Chí Viễn cầm đầu Địa Ngục Thiên hoành hành Đông Nam Á này hung hăng phách lối cỡ nào, chỉ có phách lối và phách lối hơn...
Tất nhiên, anh còn tiếp tục làm một ít buôn bán kiếm tiền trong khu vực màu xám để khuếch trương bản đồ thế lực của anh, để đổi thành quần áo đắt tiền, túi xách, mỹ phẩm dưỡng da hàng hiệu… như trên người cô vậy
“Cô Giang, túi xanh này là mẫu mới của Pháp, bản giới hạn toàn cầu, chỉ có 20 chiếc.”
“Cô Giang, mấy quyển này đều là do cậu Hạng chọn cho cô.”
“...”
Hạng Chí Viễn có rất việc lớn phải làm, tất nhiên không thể lúc nào cũng bầu bạn bên người cô.
Người giúp việc phải cố gắng tìm thú vui giải trí cho Giang Ninh Phiến.
Giang Ninh Phiến ngồi ở mép giường, ăn mặc quần áo ở nhà thoải mái màu vàng, đưa tay lấy một quyển sách từ trong tay nữ giúp việc: “Được rồi, các người đi xuống đi.”
“Vâng thưa cô Giang.”
Đám người giúp việc rời đi.
Giang Ninh Phiến nhàm chán mở sách ra.
Thẻ sách tỏa ra mùi thơm gỗ đào nhàn nhạt từ bên trong rơi ra.
Trên đó khắc hai chữ “Tiêm Tiêm” đều có thể thấy được người khắc nó dùng bao nhiêu sức.
Cô lại nghĩ đến câu nói kia của Hạng Chí Viễn: Thản nhiên tiếp nhận.
Không được!
Cô không làm được.
Giang Ninh Phiến thả sách ở đầu giường, đi đến bên cửa sổ, đưa tay kéo rèm cửa sổ ra.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên mặt cô, hơi ấm làm mặt cô hơi ngứa, cô kéo băng dính trên trán mình ra, vết thương đang khép lại.
Đột nhiên bên ngoài truyền tới tiếng ồn ào náo động.