Bỗng nhiên cô không nhận ra người đàn ông trước mặt nữa.
Sáng sớm, bên ngoài trời còn dày đặc sương.
Những bông hồng đỏ trước cửa sổ giờ đây đã được thay thế bằng những đóa hoa hồng trắng cao quý thánh khiết.
Hạng Chí Viễn lấy một cành hồng trắng từ bình thủy tinh ra, chuyển tầm mắt về phía Giang Ninh Phiến, trong đôi mắt sâu thẳm như hiện lên ánh sáng, nóng như lửa đốt.
Giang Ninh Phiến ngồi trên giường nghịch điện thoại của anh, mái tóc đen dài buông xõa mượt mà, bên gò má bị tóc mái che phủ, khuôn mặt tuy tái nhợt nhưng lại không kém phần xinh đẹp.
“Đang chơi gì đó?” Hạng Chí Viễn cất giọng hỏi.
“Tetris.”
Giang Ninh Phiến lạnh nhạt nói, tải toàn bộ tài liệu trong điện thoại vào hộp thư của mình ngay trước mặt anh.
Đột nhiên một bông hồng trắng phủ đầy sương được chìa đến trước mặt cô.
Giang Ninh Phiến cảnh giác thoát khỏi giao diện chuyển tập tin, đổi sang màn hình trò chơi Tetris, ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngồi bên mép giường: “Cậu Hạng, bây giờ anh rảnh lắm đúng không?”
Cô nằm viện năm ngày, ngày nào anh cũng ở bên cạnh.
Trước kia khi làm người tình trên giường của anh, anh chỉ toàn khinh bỉ xem cô như một con búp bê bằng hơi. Ấy mà giờ đây anh không những không đánh cô, mà còn bám dính bên cô như kẹo cao su suốt hai mươi bốn giờ.
Tại sao dù cho anh trở nên tốt hay xấu, cô vẫn chán ghét, vẫn không thích như thế chứ?
“Không rảnh.” Anh phải quản lí cả một Địa Ngục Thiên, làm sao có thể nhàn rỗi.
“Vậy mời anh cứ tự nhiên.”
Giang Ninh Phiến làm một động tác mời.
“Em không muốn nhìn thấy tôi đến như vậy?” Khuôn mặt Hạng Chí Viễn lập tức tối sầm xuống: “Thế thì em muốn gặp ai? Cô Minh Thành sao?”
Quả là con người mắc chứng bệnh đa nghi.
Giang Ninh Phiến không muốn lãng phí tế bào não để đối đáp lại anh, cúi đầu chơi Tetris.
Đột nhiên điện thoại bị một bàn tay thon dài giật mất, chiếc nhẫn màu mực tối tăm lạnh lẽo trên ngón trỏ hòa cùng ánh sáng, đầu hồ ly vừa ác liệt vừa độc đoán.
Giống hệt như vật không thể thiếu của chủ nhân nó.
“Tetris còn đẹp hơn cả tôi sao?” Hạng Chí Viễn khó chịu hỏi.
Giang Ninh Phiến ngước mắt lên nhìn khuôn mặt mê người của anh, hiển nhiên đẹp hơn so với đống Tetris góc cạnh rất nhiều, nhưng xin lỗi, cô thà nhìn những khối vuông này còn hơn.
Giang Ninh Phiến lại cúi đầu, giả vờ như chơi game rất thích thú.
“Tiêm Tiêm!”
Hạng Chí Viễn cảm thấy ngột ngạt khi bị phớt lờ, nhưng anh lại không thể làm gì được cô.
Anh có thể ra tay tàn độc với bất kỳ ai trên thế giới này, tuy nhiên anh không thể làm thế với cô, cô là nơi duy nhất trong sạch trong trái tim anh suốt nhiều năm qua.
“Anh Hạng, chúng tôi đến để kiểm tra định kỳ cho cô Giang.”
Cửa bị đẩy vào từ bên ngoài, bác sĩ và vài y tá bước vào.
Giang Ninh Phiến đưa tay ra cho bác sĩ đo huyết áp, chợt phát hiện những cô y tá này đang e thẹn xấu hổ nhìn về phía Hạng Chí Viễn.
Có một y tá mạnh dạn bước tới, lấy một chiếc hộp giấy tinh xảo từ sau lưng đưa ra: “Anh Hạng, đây là mấy chiếc bánh ngọt trà xanh do tôi tự tay làm, mời anh… Và cô Giang cùng ăn thử.”
Cái gì gọi là không có thẩm mỹ?
Chính là vừa mắt loại ngựa giống như Hạng Chí Viễn.
Giang Ninh Phiến không khỏi oán thầm, Hạng Chí Viễn ngồi bên cạnh nhìn về phía cô, ánh mắt hết sức đắc ý, tự cao nói: “Thấy không, đây mới là thẩm mỹ của phụ nữ bình thường!”
Một trò chơi tồi trong điện thoại sao có thể đẹp hơn anh được?
Nếu cô y tá này thật sự bị Hạng Chí Viễn bắt đi, để xem cô ta có còn mang theo mối tình thầm kín không, có còn “thẩm mỹ” của phụ nữ bình thường nữa hay không.
Giang Ninh Phiến còn đang suy nghĩ, cô y tá nhỏ nghe đằng kia nghe được giọng nói của Hạng Chí Viễn thì kích động đánh rơi hộp bánh ngọt trong tay xuống.
Hộp bánh nằm úp ngược trên đôi giày da đen của Hạng Chí Viễn.
Lớp bơ trên chiếc bánh ngọt trà xanh dính trên gấu quần không vương chút hạt bụi nào của anh.