Bầu trời ngoài cửa sổ từ trắng biến thành đen.
Giang Ninh Phiến bị giam lỏng trong phòng tới tận đêm khuya, đồng hồ trên bàn máy tính xẹt qua tám giờ tối.
Không ăn cơm hai bữa khiến dạ dày luôn ăn đúng hạn hơi không chịu được, nó còn đang hát bài vườn không nhà trống.
Quả thật dạ dày của cô bị dưỡng đến yếu ớt rồi.
Giang Ninh Phiến đổi quần áo thể thao màu đen, nửa ngồi nửa nằm trên giường, nhờ vào đó quên đói khát, làm hai mươi lần nằm xuống ngồi dậy, bỗng nhiên cửa truyền đến tiếng động rất nhỏ.
Giang Ninh Phiến vội vàng ngồi vững trên giường.
Cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, một bóng dáng cao to tiến vào tầm mắt của cô, Hạng Chí Viễn bưng khay đi tới.
Ánh mắt của anh sâu kín nhìn cô, đánh giá quần áo thể thao trên người cô và mồ hôi rịn trên mặt cô, sắc mặt càng thêm lo lắng.
Ánh mắt Giang Ninh Phiến rất nhanh bị thức ăn nóng hổi trên khay trong tay anh hấp dẫn, bụng không tự chủ phát ra tiếng động thật nhỏ.
Hạng Chí Viễn cong môi, cười nhạt nói: “Hối lỗi rồi thì đến ăn bữa tối.”
“Tôi không cảm thấy tôi có gì cần hối lỗi cả.”
Giang Ninh Phiến nói.
Lời đã nói ra khỏi miệng, cô không có ý định thu hồi.
“Đương nhiên em không cảm thấy.” Hạng Chí Viễn nhìn chằm chằm quần áo thể thao trên người cô, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Em còn có tâm trạng vận động.”
Nói xong, Hạng Chí Viễn nặng nề đặt khay ở trên tủ đầu giường, phát ra tiếng vang nặng nề.
Anh nhịn thời gian một ngày không đi gặp cô, đến cuối cùng vẫn yêu thương cô, làm bữa tối cho cô...
Ngược lại cô thì hay rồi, tự do tự tại vận động trong phòng.
Tâm trạng bị ảnh hưởng chỉ có một mình anh mà thôi.
“Tôi đã quen bị người nào đó giam lại, đương nhiên phải học cách giải quyết nhàm chán của bản thân.”
Giang Ninh Phiến ngồi dậy từ trên giường, kéo thẳng góc áo quần áo thể thao, vén tóc dài ra sau lưng, vượt qua anh muốn cầm đũa lên.
Cổ tay của cô bị anh nắm lấy.
Năm ngón tay dùng sức.
“Anh làm tay tôi đau.” Giang Ninh Phiến ngước mắt nhìn anh.
“Ăn xong về nhà với tôi.” Hạng Chí Viễn yên lặng nhìn cô, giọng điệu bá đạo không được xía vào.
Ăn cơm của anh, phải mãi mãi phụ thuộc vào người anh phải không?
Giang Ninh Phiến rút tay của mình về, không đụng đũa, đứng ở trước mặt Hạng Chí Viễn nghiêm túc nói: “Hạng Chí Viễn, coi như tôi cầu xin anh, anh trả cho tôi tự do đi.”
Chỗ như nhà họ Hạng, cô không muốn trở về nữa.
“...” Hạng Chí Viễn mặt không thay đổi nhìn cô.
“Anh cũng thấy đấy, ba mẹ tôi sẽ không đồng ý chúng ta ở cùng nhau, tôi cũng muốn tự do và công việc của mình.” Giang Ninh Phiến tự ý bịa ra lý do.
“Ba mẹ em không phải là vấn đề; em muốn tự do tôi cũng có thể cho em, tôi bơm tiền vào bệnh viện Đệ Nhất thay em, em có thể trở về mọi lúc, thích làm gì thì làm cái đó.” Hạng Chí Viễn nhìn chằm chằm cô bác bỏ từng cái.
Cô muốn gì anh cũng cho, ngoại trừ rời khỏi anh.
“Tôi...”
“Không còn gì để nói à?” Hạng Chí Viễn cầm đũa bên trong khay, lạnh lùng cắt ngang cô nói: “Không còn gì để nói thì ăn cơm.”
“Hạng Chí Viễn...”
“Ăn cơm!”
Sắc mặt Hạng Chí Viễn rất không dễ nhìn, giọng điệu còn nặng nề hơn khi nãy, gần như đã đến bên lề nổi giận.
“Anh thả tôi đi đi.” Giang Ninh Phiến nhìn anh, giọng nói mềm nhũn: “Xem như thuở thiếu thời chúng ta gặp nhau là duyên phận, có được hay không?”
Gặp nhau là duyên phận ư?
Cô dùng duyên phận để cầu xin anh cho cô rời đi sao?
Trong mắt Hạng Chí Viễn lập tức lướt qua vẻ ngoan độc, một tay đẩy ngã cô xuống giường, từ trên cao trừng mắt nhìn cô, âm trầm nói: “Thu lại lời nói của em đi!”