Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế

Chương 237: Chương 237: Thực xin lỗi, quên tôi đi (3)




Còn chưa đứng vững, cô đã bị ép nhào vào lồng ngực anh.

Hạng Chí Viễn điên cuồng dùng sức ôm lấy cơ thể cô, duỗi đôi chân dài sải bước.

Cánh cửa xập xệ bị anh dùng một chân đá văng.

Hạng Chí Viễn ôm cô đi vào, ấn cô lên tường. Giang Ninh Phiến nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh, môi dán vào môi, quên đi hết thảy.

Cánh cửa bị Hạng Chí Viễn đá vào ngăn cách với tiếng còi hơi nơi xa.

Hạng Chí Viễn ôm cô dọc theo vách tường hôn nồng nhiệt…

“Ưm…”

Giang Ninh Phiến rên rỉ khe khẽ.

Hạng Chí Viễn bế ngang cô lên ném xuống giường.

Không có cảm giác đau như tưởng tượng.

Giang Ninh Phiến ngạc nhiên nhìn tấm thảm lông cừu màu trắng dưới thân, ngay cả một hạt bụi cũng không dính, vách tường bốn phía cũng đã được tô trát lại một lần nữa.

Tuy rằng đồ đạc vẫn là đồ cũ của năm đó nhưng đã được dọn dẹp tương đối sạch sẽ, không tìm ra được chỗ nào không tốt.

“Anh đã thay chăn mới à?”

Giang Ninh Phiến nửa nằm trên giường, hai tay chống lên thảm lông phía sau.

Hạng Chí Viễn nào còn tâm trí trả lời những vấn đề nhàm chán đó, cúi đầu cuồng nhiệt hôn cô, chỉ hận không thể đoạt lấy hết thảy tư vị của cô.

Giang Ninh Phiến thối lui đến đầu giường, đôi cánh tay thon dài trắng nõn như ngọc quấn lên bờ vai anh…

“Tiêm Tiêm, cuối cùng sinh mệnh của tôi cũng hoàn chỉnh.”

Khoảnh khắc anh chôn mình vào nơi mềm mại của cô. Hạng Chí Viễn ôm chặt cô, ngậm lấy vành tai cô hôn xuống, sau một lúc lâu mới khàn giọng nói.

Âm thanh như trực tiếp va vào linh hồn cô.

Giang Ninh Phiến nghe thấy mà ngẩn ngơ: “Hoàn chỉnh ư?”

Cái gì gọi là hoàn chỉnh.

“Tôi đã nghĩ về ngày này lâu lắm rồi, tôi vẫn luôn không biết đến tột cùng là phải mất bao nhiêu cái mười năm nữa tôi mới có thể tìm được em…”

Giọt mồ hôi trên trán Hạng Chí Viễn sượt qua mặt cô.

“…”

Tìm được cô thì sinh mệnh của anh mới hoàn chỉnh sao?

Người đàn ông này, vì sao cứ luôn vô tình nói ra những lời đau lòng khiến cô không kịp phòng bị.

“Tóm lại là bây giờ có bảo tôi đi chết tôi cũng mãn nguyện.”

Hạng Chí Viễn từ trên cao nhìn xuống, chăm chú nhìn vào mắt cô, nói như thế.

“…”

Giang Ninh Phiến ôm chặt anh, há miệng cắn lên bờ vai anh, cắn thật chặt.

“A… vật nhỏ.”

Hạng Chí Viễn ăn đau hừ nhẹ một tiếng, trong giọng nói vẫn bao hàm sự cưng chiều.



Tường phòng bong tróc màu đỏ, bên ngoài là tiếng còi hơi rất xa…

Hạng Chí Viễn đòi hỏi cô hết lần này đến lần khác, rốt cuộc cũng chịu không nổi cơn buồn ngủ mà nằm trong lòng cô ngủ mất.

Giang Ninh Phiến bị anh làm cho kiệt sức, lại không có y định muốn ngủ, cô khe khẽ khẩy lọn tóc ngắn của anh, đôi mắt trong veo mà cô độc.

Cô muốn hỏi, Hạng Chí Viễn, anh có còn gì muốn làm nữa không?

Bất kể là cái gì, hôm nay cô cũng sẽ đồng ý hết.

Như vậy thì lúc cô đi liệu anh có thể dễ chịu hơn một chút không…

Giang Ninh Phiến ôm Hạng Chí Viễn đang say ngủ, duỗi tay lấy lọ nước hoa trong suốt từ trong túi quần, nước hoa mê người màu lam sóng sánh bên trong.

Giang Ninh Phiến cúi đầu nhìn về phía Hạng Chí Viễn, anh ngủ rất bình yên, trong mắt không hề có phòng bị.

Thật khó.

Cô không thể ở lại được nữa.

Cơ hội tốt như vậy mà cô không đi thì khả năng cả đời này cô sẽ không đi được…

“Thực xin lỗi, quên tôi đi.”

Có lẽ từ lần đầu gặp nhau đã là sai rồi.

Hai người đen và trắng nếu chỉ có hận thì mới là đơn giản nhất… Có thêm tình cảm khác vào sẽ biến chất.

Giang Ninh Phiến cầm lọ nước hoa nhỏ, chậm rãi chĩa nó vào chóp mũi Hạng Chí Viễn…

“Mẹ… Đừng giết bà ấy, đừng… đừng đi…”

Cơ thể Hạng Chí Viễn bỗng nhiên run lên, bàn tay khớp xương rõ ràng đột nhiên nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, hàng lông mi khép lại đang run lên, giọng nói khủng hoảng nói không nên lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.