Anh sẽ không để cô rời khỏi anh nữa! Mãi mãi sẽ không!
“...”
Mấy y tá ở lại chăm sóc ngẩn người nhìn Hạng Chí Viễn, ánh đèn rơi trên mặt anh, nụ cười đó quyến rũ đến mê hoặc lòng người, đẹp không tưởng tượng nổi.
Thế là mấy người đều đơ ra nhìn đến mê mẩn, ngay cả đèn cũng quên tắt.
Hai ngày sau.
Trần nhà trắng toát treo đèn pha lê cổ điển, ánh sáng chói lọi khúc xạ thể hiện giá trị không hề nhỏ, bông hồng đỏ trong bình thủy tinh trên bệ cửa sổ nở rộ.
Mùi thuốc khử trùng gay mũi xen lẫn với hương hoa hồng xộc vào mũi, có cảm giác không hợp khó mà tả được.
Giang Nhất Phiến mơ màng tỉnh dậy, cơn đau vẫn chưa đi sâu vào cơ thể cô.
Cô hơi đờ đẫn nhìn trần nhà, một lúc lâu sau, cô chậm rãi đảo mắt, một khuôn mặt đẹp trai không giống người thật lọt vào tầm mắt, người đàn ông đang nhìn xoáy vào cô, ánh mắt lưu luyến thâm tình như nước.
Hạng Chí Viễn?
Giang Ninh Phiến lập tức tỉnh táo lại, phản ứng đầu tiên là chuẩn bị xông tới cắn anh vài cái.
“Shh...”
Tay cô vừa cử động, kim truyền dịch đâm vào tĩnh mạch, mu bàn tay nhanh chóng sưng lên, đau đến nỗi cô hít vào một hơi.
“Đừng cử động.”
Hạng Chí Viễn ngồi trên ghế bên giường, nghiêng người sang ấn tay cô, rút kim ra, dùng tăm bông đè lên lỗ kim. Đôi mắt đen nhìn cô, như cười như không, giọng nói gợi cảm: “Nhìn thấy tôi kích động như vậy à?”
Ai thấy hung thủ giết người mà không kích động?
Hung thủ giết người...
Đợi đã, cô chưa chết sao?
Giang Ninh Phiến nhìn chằm chằm vào anh, từ trên giường ngồi dậy, cơn đau lập tức quay lại, đầu đau đến nỗi cô suýt nữa hét lên.
“Hai ngày trước em vừa làm phẫu thuật xong, đừng cử động lung tung.” Hạng Chí Viễn tay đè tăm bông, tay kia kê gối để cô thoải mái dựa vào.
“...”
Cô từng phẫu thuật?
Giang Ninh Phiến cúi đầu nhìn tay mình, cô cử động ngón tay, trên trán lại truyền đến cơn đau, cô giơ tay xoa đầu, sờ thấy băng gạc mềm và dày...
Cô chưa chết.
Cô sống lại rồi.
Giang Ninh Phiến ngạc nhiên trừng mắt nhìn Hạng Chí Viễn, khóe môi Hạng Chí Viễn nở nụ cười, vô cùng xấu xa, một tay ấn nút bên giường bệnh: “Sao, cảm thấy mình nên là một người chết à?”
“...”
Bị nhìn thấu suy nghĩ rồi.
Giang Ninh Phiến há miệng, muốn nói gì đó, cửa phòng bệnh bị đẩy mở ra, hai bác sĩ và ba y tá vội vàng đi vào: “Anh Hạng, có phải bệnh của cô Giang có chuyển biến không?”
“Cắm lại cho cô ấy.” Hạng Chí Viễn không nhìn bọn họ lấy mộ cái, ánh mắt chỉ dán trên mặt Giang Ninh Phiến.
Trong mắt anh chỉ nhìn thấy một mình cô.
“Vâng.”
Bác sĩ lập tức thở phào một hơi, đi đến châm kim cho Giang Ninh Phiến.
Mấy hôm nay Giang Ninh Phiến vào viện, mấy bác sĩ bọn họ mệt như gà bay chó nhảy, cho dù hơi thở của cô không đều thôi là Hạng Chí Viễn đã lập tức nhấn chuông...
Hễ đến chậm một giây thì bác sĩ hoặc là y tá đó sẽ bị đuổi không cần lý do.1
Khiến cho bây giờ, vừa nghe thấy tiếng chuông thôi là bác sĩ và y tá đang trực đều sởn gai ốc, chạy nhanh hơn cả tên lửa, sợ không giữ được công việc.
Giang Ninh Phiến dựa vào đầu giường, nhìn chằm chằm vào bác sĩ đang tìm tĩnh mạch trên mu bàn tay cô, như đang nghĩ đến gì đó, cô nhanh chóng rụt tay lại, từ chối truyền dịch.
“Cô Giang?” Bác sĩ khó hiểu nhìn cô.
“Hạng Chí Viễn, tốt nhất anh nên cho tôi sảng khoái một lần.” Giang Ninh Phiến lạnh lùng nhìn Hạng Chí Viễn, giọng nói không chút tình cảm nào.
Tên khốn nạn này lại muốn giày vò cô, chữa trị cho cô xong thì lại sỉ nhục cô, cô sẽ không để tâm lý biến thái của anh được thỏa mãn...