“Vậy sao? Cùng nâng ly vì kinh nghiệm tình trường lão luyện phong phú nào.”
Gianh Ninh Phiến nâng ly rượu trong tay lên. đôi đồng tử xinh đẹp nhìn anh chăm chú.
“...”
Hạng Chí Viễn cụp mắt nhìn ly rượu trong veo, nhưng không nhận lấy, trong đôi mắt đen nhánh không nhìn ra chút cảm xúc nào, anh im lặng vài giây sau đó trầm giọng hỏi: “Tiêm Tiêm, em muốn tôi uống nó ư?”
Giang Ninh Phiến cố không để cho mình lộ ra vẻ sợ sệt, nhưng trái tim lại co rút kịch liệt.
Có phải anh đã nhìn ra gì rồi không?
“Không muốn uống thì thôi vậy.”
Giang Ninh Phiến xoay người định đi thì cái ly trong tay đột nhiên bị Hạng Chí Viễn giật mất, anh cầm lấy cái ly, không chút do dự mà cúi đầu nhấp một ngụm, nhìn chằm chằm vào cô.
Trong mắt anh là hình ảnh phản chiếu thái độ bình thản không sợ hãi của cô.
“Em đi thay quần áo đi.” Anh nói.
“Để làm gì?”
“Không phải em tò mò về quá khứ của chúng ta ư? Tôi đưa em đến cảng biển.” Một tay Hạng Chí Viễn cầm ly, tay còn lại vuốt ve gò má cô.
Giang Ninh Phiến quay đầu tránh khỏi bàn tay anh, mở miệng hỏi: “Bây giờ sao?”
“Ừm, ngay bây giờ.”
Cảng biển…
Đã bao lâu rồi cô chưa quay về, một năm? Hai năm? Hay còn nhiều hơn như thế.
Giang Ninh Phiến hơi sững sờ đi về phía vali trong góc tường, chợt nghĩ tới điều gì đó nên lập tức xoay người lại, chỉ thấy Hạng Chí Viễn đã đặt lại ly rượu xuống bàn, bên trong không còn sót chút gì.
Anh uống hết rồi à?
“Còn chưa thay đồ? Muốn tôi giúp em sao?” Hạng Chí Viễn đi về phía cô.
“Quá trình thay quần áo mà anh cũng muốn xem?”
“Trên người em còn chỗ nào tôi chưa nhìn qua, chưa chạm qua nữa đâu?” Hạng Chí Viễn ngồi xuống giường bệnh, ngã người về sau, dáng vẻ ngông nghênh phách lối: “Thay đồ trước mặt tôi đi.”
“...”
“Nếu em không thay, tôi sẽ chụp lại ảnh khỏa thân của em.” Hạng Chí Viễn cầm điện thoại lên giả vờ làm ra vẻ.
Đầu óc đầy những ý nghĩ xấu xa.
“Vậy thì tôi không đi nữa.” Giang Ninh Phiến trợn mắt nhìn anh, đứng dựa vào tường lạnh nhạt nói: “Thật ra tôi cũng không cảm thấy hứng thú lắm.”
Ai thèm quan tâm bọn họ đã gặp nhau như thế nào.
“Tiêm Tiêm!”
Trong phút chốc Hạng Chí Viễn bật dậy ngồi thẳng trên giường, con ngươi sâu thẳm nhìn cô chằm chằm, khuôn mặt lộ ra vẻ không vui.
Không đến ba giây sau, Hạng Chí Viễn đã bình tĩnh nhắm mắt lại, giọng điệu phiền muộn hỏi: “Bây giờ thì được rồi chứ?”
Anh ngày càng không có cách nào đối phó với cô.
Mà chính cô cũng đang dần trở nên lạnh lùng hơn.
Từ lâu cả hai đã nhìn thấy bộ dạng trần trụi của nhau rồi, có gì đâu mà phải tránh né, phụ nữ đúng là phiền phức thật.
Bấy giờ Giang Ninh Phiến mới mở vali lấy quần áo mà Hạng Chí Viễn đã chuẩn bị sẵn ra, kế đó cô đi về phía nhà vệ sinh, cô không tin rằng anh sẽ nhắm chặt mắt như vậy suốt cả quá trình.
Ở cổng bệnh viện, Cô Minh Thành và bọn đàn em đứng thành hàng, ai nấy đều không chút biểu cảm, một hàng đen kịt trải dài cho đến chiếc xe bên đường.
Chiến trận lớn đến nỗi khiến những người đến khám bệnh cũng phải chùn bước.
Trong phút chốc, quãng đường từ bệnh viện ra đến đường lớn trừ đám người Hạng Chí Viễn ra thì không còn ai khác nữa.
Lúc Giang Ninh Phiến đi cùng Hạng Chí Viễn ra ngoài, đám đàn em của anh đồng loạt cúi thấp đầu: “Cậu Hạng, chị Phiến.”
Âm thanh vang vọng khắp bầu trời trước bệnh viện.
Giang Ninh Phiến rất ghét kiểu phô trương thế này, liếc mắt nhìn sang người đàn ông bên cạnh: “Hạng Chí Viễn, càng có nhiều đàn em bảo vệ xung quanh thì chỉ càng chứng tỏ anh thiếu tự tin mà thôi.”
“Em muốn nói gì?” Hạng Chí Viễn cúi đầu nhìn cô, ánh mắt mang theo cưng chiều.
“Không muốn dẫn theo đàn em của anh.” Cô đánh thuốc anh, nếu nửa đường hôn mê bị đám đàn em nhìn thấy thì sẽ khó hành động.
“Lý do.” Thứ anh thiếu duy nhất chính là lòng tin.