Người khám bệnh đến mấy trăm, ra viện lại có mấy trăm người đón.
Phô trương thật lớn.
Giang Ninh Phiến quay đầu, chỉ thấy Hạng Chí Viễn đứng trước gương, áo sơ mi đen phối hợp quần dài cùng màu, chân dài thẳng tắp, anh giật cổ áo ra, thưởng thức hình xăm trước tấm gương.
Cậu Hạng xăm mình.
Cậu Hạng rất hả hê.
Mỗi ngày cậu Hạng thưởng thức n lần trước gương.
“Tại sao phải xăm ở chỗ đó?” Giang Ninh Phiến dựa vào cửa sổ hỏi.
Nơi xăm còn dán lên một tấm màng trong suốt, chữ “Tiêm Tiêm” kiểu chữ triện nhỏ màu rất đậm.
“Thế này tôi có thể nhìn thấy mọi lúc.”
Hạng Chí Viễn kéo cổ áo ra, đường hoàng lộ ra bên ngoài, cứ như sợ người khác không nhìn thấy.
Vị trí này là nơi cách trái tim anh gần nhất.
“Cậu Hạng, chị Phiến, có thể đi.” Cô Minh Thành đẩy cửa phòng bệnh ra nói với bọn họ.
Hạng Chí Viễn quay người, bá đạo kéo Giang Ninh Phiến từ cửa sổ qua, cụp mắt nhìn chằm chằm cô nói: “Nơi quái quỷ kia tôi sẽ không để em đến nữa.”
Có anh ở đây, sẽ không lại để cô bị mất cọng tóc nào, cũng không cần ở bệnh viện nữa.
“Buông tay, tôi có thể tự mình đi.” Giang Ninh Phiến đẩy anh.
Hạng Chí Viễn cưỡng chế ôm vai cô: “Tôi vừa bị gãy xương, tôi không thể bước đi.”
“...”
Anh không thể bước đi?
Vậy mỗi ngày chạy đến trước gương thưởng thức hình xăm mấy lần là ai?
Giang Ninh Phiến quằn quại mấy lần quá mệt mỏi lại từ bỏ, người bị Hạng Chí Viễn ôm đi khỏi cao ốc khu nội trú bệnh viện.
Bên ngoài, dải xe con đông nghẹt đồng thời nhấp nháy đèn flash, ánh đèn chói lóa, một đám người đứng thẳng, chắp tay sau lưng la lớn: “Cậu Hạng!”
Tiếng rống vang tận trời.
Tiếng kèn trật tự không ngừng vang lên trong bệnh viện, rung động thật xa.
Ra viện mà thôi, có cần phải như vậy không?
Giang Ninh Phiến im lặng bị Hạng Chí Viễn ôm đi đến chiếc xe thể thao màu trắng, có đàn em đứng trước mở cửa xe, cúi đầu cung kính mời bọn họ lên xe.
“Tiêm Tiêm, ngồi vào đi.”
Hạng Chí Viễn đưa tay chống trên cửa xe.
Giang Ninh Phiến nhìn ghế da thật có giá trị không nhỏ bên trong, không khỏi quay đầu lại nhìn bệnh viện Đệ Nhất.
Cô từng làm y tá ở đây, ở đây cô và An Vũ Dương trở mặt, ở đây cô khó ngăn cản Hạng Chí Viễn...
Mục Thanh Linh vẫn không sắp xếp cho cô và An Vũ Dương gặp mặt một lần.
Nhưng bất kể như thế nào, hiện tại cô ra viện, vẫn phải suy nghĩ thật kỹ mình nên đi đâu.
“Chị Phiến, xuất viện là không thể quay đầu nhìn, không thì sẽ phải vào nữa.” Cô Minh Thành ở bên cạnh nói.
“Cút!”
Nghe vậy, Hạng Chí Viễn nâng chân đạp Cô Minh Thành: “Có biết nói chuyện hay không?”
Trù người phụ nữ của anh lại vào bệnh viện à?
Cô Minh Thành không dám tránh, ôm chân bị đạp vẻ mặt đưa đám nói: “Cậu Hạng, tôi sai rồi.”
Anh ta chỉ có lòng tốt nhắc nhở một tiếng...
Giang Ninh Phiến không nói gì, im lặng an tĩnh ngồi vào trong xe, Hạng Chí Viễn xoay người chuẩn bị lên xe, suy nghĩ gì đó rồi quay đầu lại, lạnh lùng nhìn về phía cao ốc bệnh viện, giọng điệu tùy tiện: “Bơm tiền vào bệnh viện Đệ Nhất, để Tiêm Tiêm trở thành cổ đông lớn!”
Thế này coi như trở về cũng không phải bị bệnh bị thương, mà là trở về thăm sản nghiệp của mình.
“Vâng, cậu Hạng.”
Cô Minh Thành gật đầu.
Lúc này Hạng Chí Viễn mới ngồi vào xe, Giang Ninh Phiến nhìn vẻ chăm chỉ trên mặt anh, không khỏi nói: “Hóa ra Hạng Chí Viễn hoành hành Đông Nam Á cũng mê tín như thế.”
Thế mà tin xuất viện không thể quay đầu nhìn...
Cằm của cô bị Hạng Chí Viễn nắm, Hạng Chí Viễn tới gần mặt cô, cặp mắt nhìn chăm chú cô từ trên cao xuống, cách mấy giây mới nói: “Tôi chỉ mê tín em.”