Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế

Chương 44: Chương 44: Tôi là mối nguy hiểm duy nhất của cô




“...”

Đối mặt với những lời tán tỉnh và trêu chọc của anh, Giang Ninh Phiến nhắm chặt hai mặt, tự xem mình như một xác chết.

Đúng, anh có thể kiểm soát được cơ thể của cô, nhưng anh không thể khống chế được suy nghĩ của cô.

“Ngày mai tôi sẽ đi gặp một người ở Hồng Cảng, cô đi theo tôi.” Hạng Chí Viễn vừa cắn dái tai cô vừa nói, xem như là đồng ý với yêu cầu trước đó của cô.

“Cảm ơn cậu Hạng.”

Giang Ninh Phiến giả vờ phục tùng.

“Ừm, ngoan.”

Hạng Chí Viễn trầm giọng đáp lại, hôn một đường thẳng xuống, nóng bỏng như muốn thiêu đốt da thịt cô. Đầu ngón tay anh chạm qua mỗi một nơi mẫn cảm của cô tựa như nhấn phím đàn, ánh mắt thưởng thức đường cong của cô ngày càng trở nên thâm thúy.

Bỗng nhiên anh ôm ngang cô lên và bước vào phòng…

Sáng sớm hôm sau.

Chim chóc đậu trên cành cây bên ngoài cửa sổ, tiếng kêu có chút dễ nghe.

Hạng Chí Viễn tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Giang Ninh Phiến đang đứng trước gương soi toàn thân trong góc, cầm mấy bộ váy trên tay so sánh với nhau.

Mái tóc đen nhánh mềm mượt vẫn chưa được cắt, như nước chảy dài xõa ngang eo. Trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi của nữ rộng thùng thình, bên dưới là hai chân thon dài, trắng nõn như ngọc.

Sáng ra đã nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đứng chọn quần áo trong phòng, quả thật cảm giác này không tồi.

Hạng Chí Viễn nhướng mày, một tay chống cằm, nằm nghiêng nhìn cô với nụ cười trên môi mà ngay cả anh cũng không phát hiện ra.

Chọn ra một chiếc đầm phía trước ngắn, phía sau là đuôi dài màu xanh nhạt, Giang Ninh Phiến xoay người, tận tình đóng vai người tình: “Cái này có đẹp không? Cùng anh đi gặp người khác sẽ không thiếu lễ phép chứ?”

Cô lo lắng anh sẽ ném cô vào biệt thự rồi nhốt cô lần nữa.

Vì vậy cô phải nhắc nhở anh.

“Lột mặt nạ xuống đi!” Nhìn khuôn mặt “tái nhợt” của cô, Hạng Chí Viễn cau mày lại.

“Vâng, cậu Hạng.”

Giang Ninh Phiến cởi mặt nạ xuống ném vào thùng rác, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp.

Cho dù khoảng cách khá xa, Hạng Chí Viễn vẫn có thể cảm thấy làn da cô mỏng manh căng bóng.

“Cậu Hạng, những người ở Hồng Cảng mà anh định gặp hôm nay là ai?” Giang Ninh Phiến ngồi vào bàn trang điểm, vừa thoa toner lên mặt, vừa giả vờ lơ đãng hỏi.

“Đàn ông.”

Hạng Chí Viễn đứng dậy, đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt xong thì lấy quần tây và áo sơ mi trong tủ quần áo to chiếm nửa bức tường mặc vào, vẫn là màu đen như mọi khi.

“Lại là người tổ chức nào? Có nguy hiểm hay không?” Giang Ninh Phiến tiếp tục hỏi, trông cực kì tùy ý.

“Làm mất lòng tôi mới là mối nguy hiểm duy nhất của cô.”

Hạng Chí Viễn cài khuy măng sét, kiêu ngạo đứng sau lưng cô.

Trong gương trang điểm nhiều thêm một bóng người gầy gò, đôi mắt anh sâu thẳm và lạnh lẽo, đối diện với ánh mắt của cô trong gương.

“Ha ha, sao tôi dám mạo phạm tới cậu Hạng chứ.” Giang Ninh Phiến thoa son, che đi nụ cười giả tạo trên môi.

“Ừm.”

Giống như sờ một con chó nhỏ, Hạng Chí Viễn chạm đến cả trong lòng cô, đi tới sô pha ngồi xuống: “Đến thay giày cho tôi.”

Giọng điệu sai khiến vô cùng tự nhiên.

Hệt như cô sinh ra là để phục vụ cho anh.

Vẻ chán ghét thoáng hiện lên trong mắt Giang Ninh Phiến, cô đặt kem dưỡng da định bôi xuống, đứng dậy đi đến bên tường.

Nhấn công tắc, tủ quần áo khổng lồ ban đầu mở sang hai bên, để lộ một mặt tường trưng đầy giày bên trong.

Bấm mở đèn tủ giày, Giang Ninh Phiến chọn ra một đôi giày da thủ công làm từ da cá sấu bên trong, màu đen, mũi nhọn, cực kỳ sáng bóng, không cần nói cũng biết sang trọng đến nhường nào.

Hạng Chí Viễn nhấc một chân lên, lười biếng ngồi ở đó, trong tay cầm một quyển tạp chí về súng ống của Mỹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.