Người phụ nữ kia rủ đầu xuống như người chết.
Thị lực của Giang Ninh Phiến rất tốt, có thể nhìn rõ vết xanh tím ở trên cổ người phụ nữ cùng với mỗi bước chân để lại vết máu khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Có thể thấy Elane phải nhận được những ngược đãi vô nhân đạo ra sao.
Hạng Chí Viễn ở phía sau bọn họ, gương mặt lạnh lùng, tuyệt tình, không thay đổi sắc mặt một chút nào, anh chỉ xoa xoa chiếc nhẫn trên ngón trỏ của mình…
“Không phải anh ta yêu thích Elane nhất sao?”
Giang Ninh Phiến yếu ớt đứng đấy, hỏi.
Bộ dạng này của Hạng Chí Viễn nào có chút yêu thích nào chứ, trên chân Elane đều là vết máu loang lổ…
“Ai bảo cô ta phản bội cậu Hạng đâu.” Vẻ mặt Tình Tình như đây là chuyện đương nhiên, sau đó lại có thiện ý nhắc nhở Giang Ninh Phiến: “Ninh Phiến, cô nhớ cho kỹ, chỉ cần cô thuận theo cậu Hạng, không phản bội anh ấy thì cậu Hạng sẽ đối xử rất tốt với cô.”
“...”
Rất tốt? Anh đối xử với cô chính là chiếm đoạt cô, không có chút cảm giác nào mà xuống tay với cô.
Giang Ninh Phiến nắm chặt tay thành nắm đấm, móng tay đâm mạnh vào trong lòng bàn tay, hận không thể cắm hoàn toàn móng tay vào.
“Ninh Phiến, cô không sao chứ?” Tình Tình bị sự thù hận trong ánh mắt của Giang Ninh Phiến dọa sợ.
“Tôi muốn tắm rửa.” Cô không muốn nhìn thấy Tình Tình, không muốn tiếp tục nghe cô ta nói những lời trung thành. Giang Ninh Phiến nói bằng giọng điệu cực kỳ lạnh lùng.
Cô muốn rửa hết mùi của tên biến thái kia đi.
Cô không thể cứ vô dụng mà luẩn quẩn trong lòng như thế được.
Cô cũng biết Hạng Chí Viễn sẽ báo thù.
Cô muốn trả lại gấp mười lần tất cả những khuất nhục phải chịu đựng ngày hôm nay, đập toàn bộ lên mặt tên họ Hạng kia! Cô muốn anh phải trả giá thật đắt vì tất cả những gì anh đã làm ra!
“Hả?”
“Tôi muốn tắm rửa.” Giang Ninh Phiến nhìn về phía cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng: “Không phải nói cậu Hạng thích những cô gái sạch sẽ hơn sao?”
“Cô nghĩ thông suốt rồi sao?” Tình Tình bị sự chuyển biến đột nhiên này của Giang Ninh Phiến làm cho bất ngờ nhưng vẫn rất vui vẻ: “Quá tốt rồi, tôi dìu cô đến phòng tắm, nhưng cô có thể đứng để tắm rửa sao?”
“Tôi không cần tắm vòi sen!”
Giang Ninh Phiến phản ứng mãnh liệt mà thốt ra.
Cô căm hận tiếng nước của vòi sen… Nó nhắc nhở cô, Hạng Chí Viễn dùng ánh mắt mang theo mục đích xấu xa như thế nào để nhìn vào ti vi, anh đang cưỡng hiếp cô bằng thị giác...
Tình Tình sợ hết hồn, nhanh chóng chạy về phía phòng tắm: “Được rồi, tôi lập tức đi chuẩn bị bồn tắm cho cô ngâm, để cô tắm thật sạch sẽ.”
May mà toàn bộ thiết bị trên máy bay của Hạng Chí Viễn đều rất tốt.
“...”
Giang Ninh Phiến dựa trước cửa sổ, đôi tay vô lực ôm lấy tấm thảm trên người, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng không có một giọt nước mắt, chỉ có sự thù hận nồng đậm.
Mùi hương thuộc về Hạng Chí Viễn vẫn đang dằn vặt, giày vò ở chóp mũi cô.
Đêm đó, Giang Ninh Phiến còn chưa kịp tắm rửa đã bị người từ trên máy bay tư nhân đưa đến nhà chính nhà họ Hạng.
Hạng Chí Viễn tìm đối thủ để thanh toán.
Những người còn lại cũng không cần phải ở lại máy bay tư nhân, tất cả đều trở về nhà chính.
Nhà chính của nhà họ Hạng được đặt ở hướng đông bắc thành phố S, được gọi là “Địa Ngục Thiên”, ứng với cái tên Hạng Chí Viễn khiến cho người khác chỉ cần nghe thấy tiếng đã sợ mất mật.
Nhà họ Hạng có mười mấy cái biệt thự lớn đan xen liên kết với nhau, xung quanh biệt thự bị nước bao quanh, là kiến trúc vòng hồ nhân tạo đặc biệt.
Giang Ninh Phiến từ trong xe đi ra, có thể nói trước mắt là cửa lớn của biệt thự đồ sộ huy hoàng, cửa lớn nặng nề màu đen, chỉ thấy đài phun nước ở sân được xây rất quỷ dị, bên trong là hình mặt quỷ phun nước suối ra…
Khó trách nơi này được gọi là Địa Ngục Thiên.
“Ninh Phiến… Cô Giang, cậu Hạng vẫn chưa trở về, tôi không biết dẫn cô tới phòng nào, không bằng… Cô vào phòng tôi nghỉ ngơi một lúc đã?” Tình Tình cẩn thận từng li từng tí nhìn sắc mặt Giang Ninh Phiến mà hỏi, sửa lại cách xưng hô thể hiện sự tôn kính.
Dù sao bây giờ Giang Ninh Phiến cũng đã xứng với cái danh tình nhân mới của Hạng Chí Viễn rồi.