“…”
Giang Ninh Phiến im lặng lắng nghe.
Trên người An Vũ Dương luôn có một khí chất lạnh nhạt thanh tâm quả dục, rất giỏi kiềm nén.
Cô thật sự không thể tưởng tượng được khi anh ta thích người khác sẽ có dáng vẻ gì.
“Nếu đàn ông mà không chịu tìm vợ, thì không chỉ là tâm lý vặn vẹo, mà đến sinh lý cũng không tốt, đời sống… nhạt nhẽo sao chịu nổi.” Mẹ Vương nói trắng trợn.
“Phụt… Khụ khụ…”
Giang Ninh Phiến đang uống nước, lập tức ho sặc sụa.
An Vũ Dương… Đời sống… nhạt nhẽo?
“Cô Ninh Phiến.” Mẹ Vương bất ngờ nắm lấy tay cô, dùng ánh mắt như hổ đói nhìn dê mà nhìn chằm chằm vào cô: “Chúng tôi chỉ từng nghe thấy một cái tên của con gái là tên cháu phát ra từ trong miệng cậu chủ.”
“…” Chỉ từng nghe thấy tên cô?
“Tuy nói cậu chủ chúng tôi là người mù, nhưng cậu ấy không cần cháu chăm sóng, có bác ở đây. Hơn nữa cậu chủ làm việc cho nhà nước, có rất nhiều tiền, cháu không cần phải lo chuyện tiền bạc, thật sự…”
“…”
Giang Ninh Phiến thấy đau đầu.
Bây giờ cô nào có lòng nghĩ đến những chuyện này…
“Mẹ Vương, bà đang nói bậy bạ gì với cô Ninh Phiến vậy, cẩn thận cậu chủ giận đấy.” Chú tài xế đi vào nhà, để một đống đồ xuống, rồi nói với Giang Ninh Phiến: “Đây là thân phận mới của cô, hộ chiếu vẫn đang làm, không biết cô Ninh Phiến muốn đến nước nào?”
Giang Ninh Phiến cầm chứng minh thư thân phận mới của mình lên.
Tên cô đã thay đổi, đổi thành… Giang Tiêm.
Cuối cùng cô đã không còn là cô y tá Giang Ninh Phiến kia nữa rồi…
“Cô Ninh Phiến?” Tài xế thấy cô thất thần thì hỏi lại lần nữa.
“Tùy đi, đi nước nào cũng được.” Giang Ninh Phiến cầm chứng minh thư mới, có hơi thất thần.
Đây xem như là cô đã lấy được tấm vé của tự do rồi sao?
Nhanh như thế sao…
“Được, tôi đi làm việc, quản gia của cậu chủ sẽ chăm sóc cô Ninh Phiến.” Chú tài xế nói rồi liếc mắt lườm mẹ Vương một cái: “Đừng có nói hươu nói vượn nữa.”
Mẹ Vương xấu hổ đành phải đứng dậy đi theo.
Để lại một mình Giang Ninh Phiến.
Hoa nhựa trên nóc tủ cạch sô pha rất thật, giống như thoang thoảng mùi hoa baby tươi mát…
Giang Ninh Phiến im lặng nhìn chứng minh thư mới trong tay.
Ngập tràn cảm giác khó tin.
Cô được tự do thật rồi sao?
Mặc kệ Hạng Chí Viễn, An Vũ Dương đấu nhau ra làm sao, cô đều có thể chẳng thèm quan tâm nữa?
Hạng Chí Viễn trúng độc Giang Ninh Phiến.
Triệu chứng phát tác thứ hai giống như nghiện ma túy, đó là kén ăn, chức năng suy giảm.
Nhà họ Hạng.
Trong sân chật cứng chó săn, mười mấy con chó săn tinh thần phấn chấn đứng trên mặt cỏ xanh mướt chờ lệnh bất cứ lúc nào, phía sau lưng mỗi chú chó đều có một người huấn luyện.
Đôi mắt lóe lên sự hung hãn.
Răng nanh bén nhọn.
Lông trên người dựng đứng.
Ghế sô pha kiểu Âu được lau đến mức không dính một hạt bụi được đặt chính giữa sân cỏ.
Hạng Chí Viễn ngồi trên sô pha, vắt chéo chân đầy kiêu ngạo, ngông cuồng đến mức không ai bì kịp.
Anh mặc một lớp áo len màu đen hở cổ chữ V, hình xăm bên trong như ẩn như hiện, đôi mắt âm u lạnh lẽo nhìn chằm chằm một con ma nơ canh phía trước.
Bên trên khuôn mặt con ma nơ canh có dán hai chữ… Người tình.
Hạng Chí Viễn giơ tay lên, giật nhẹ ngón trỏ.
Tiếng còi huấn luyện chó có tần suất cao lập tức vang lên, những người huấn luyện lập tức thả dây dắt chó ra.
Tất cả những con chó săn lập tức lao vọt lên, bao vây cắn nát con ma nơ canh.
Con ma nơ canh bị cắn chia năm xẻ bảy, bông gòn bên trong bay phất phơ như lông chim…
Lượn lờ khắp trời.
“…”
Hạng Chí Viễn lạnh lùng nhìn, vẻ mặt vô cảm, chiếc nhẫn đầu hồ ly trên ngón tay lóe lên tia sáng sắc bén, tàn nhẫn.
“Mời cậu Hạng dùng bữa.”
Tình Tình và mấy cô hầu gái đẩy xe đẩy đi đến, mở ra những món ăn ngập tràn sắc, hương, vị.