Tổng cộng hai mươi viên.
Cô đổ hơn nửa lọ thuốc, giống như đổ cả thù hận và sự ghét bỏ của cô với Hạng Chí Viễn vào chung.
“Nhìn kiểu này là chuẩn bị cho tôi sao?” Hạng Chí Viễn chăm chú nhìn động tác của cô, cười nhạt, ngồi dậy từ trên giường, dáng ngồi tà tứ mà tao nhã, màu sắc hình xăm bên dưới xương quai xanh rất đậm.
Cô sẽ không để cho bản thân uống hai mươi viên thuốc ngủ.
“Không phải anh nói tôi cho anh uống gì thì anh sẽ uống cái đó sao.” Giang Ninh Phiến cầm ly sữa bò lên lắc nhẹ, để cho thuốc ngủ tan đều vào trong sữa bò đã lạnh ngắt.
“Chỉ cần em đừng nhắc đến chuyện rời đi gì đó nữa, những chuyện khác tôi đều nghe theo em.”
Dù có uống thuốc độc anh cũng chịu.
“Vậy anh uống đi.” Giang Ninh Phiến đưa ly sữa bò cho anh, tầm mắt dừng lại ở chữ “Tiêm” xăm trên xương quai xanh của anh, ánh mắt không khỏi tối tăm.
“Nếu em muốn đánh tôi giống như lần trước, không cần uống thuốc, cứ việc đánh.” Hạng Chí Viễn không nhận ly sữa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô thật sâu.
Vừa rồi anh đã dùng sức mạnh, cô sẽ tức giận cũng là điều khó tránh khỏi.
Anh bằng lòng để cho cô đánh, đánh thật tàn nhẫn cũng được.
“Anh sai rồi, tôi không muốn đánh anh.” Giang Ninh Phiến cầm ly sữa bò, trên gương mặt trứng ngỗng xinh đẹp chỉ còn lại vẻ lạnh băng: “Tôi chỉ muốn làm một thử nghiệm, dùng hẳn hai mươi viên thuốc ngủ, có thể khiến cho anh bị đưa đi rửa ruột hay không.”
“Cách trả thù mới nhất của em đó à?” Hạng Chí Viễn cười hỏi, giống như vốn không phải đang nói đến việc an toàn tính mạng của anh.
Khuôn mặt của anh vì mỉm cười mà càng thêm quyến rũ.
“Xin mời bạo quân tàn bạo nhất.” Giang Ninh Phiến đưa ly sữa bò về phía anh: “Sau một ly này, bất kể anh sống hay chết, quá khứ giữa chúng ta hoàn toàn xóa bỏ.”
“Sau đó em sẽ toàn tâm toàn ý ở lại bên tôi sao?” Hạng Chí Viễn hỏi lại.
“…”
Giang Ninh Phiến lạnh nhạt nhìn anh, không tỏ ý kiến, cũng không trả lời.
“Tôi sẽ coi như em đã bằng lòng.” Hạng Chí Viễn cười tà mị, lấy ly sữa bò từ trong tay cô, giọng nói gợi cảm đến đoạt mạng: “Vậy thì hẳn là hai mươi viên chúc mừng em trở lại.”
Nói xong, Hạng Chí Viễn uống một hơi hết sạch ly sữa bò, không hề có chút do dự.
“…” Giang Ninh Phiến khiếp sợ nhìn anh, mất một lúc mới có thể khó khăn miệng: “Anh thật sự uống hết luôn sao?”
Cô chỉ muốn thử anh mà thôi…
Cô muốn thử xem điểm mấu chốt của cái gọi là yêu treo ngoài miệng của anh ở đâu, cô muốn dựa vào phản ứng xem anh lựa chọn gì để có tiếp tục hận nữa hay không.
Nhưng phản ứng của anh, hoàn toàn vượt ra ngoài dự đoán của cô.
Một giọt cũng không thừa, anh đã uống hết toàn bộ, đáy ly còn còn sót lại một ít bã thuốc màu trắng…
“Đã uống hết.” Hạng Chí Viễn bình tĩnh đặt lại cái ly lên trên tủ đầu giường: “Nếu như em không muốn tôi chết, thì bây giờ có thể gọi 120 cho tôi.”
“…”
Giang Ninh Phiến ngây ngẩn nhìn anh.
Anh thật sự ngay cả chết cũng không sợ, chỉ là không cho cô rời đi.
Kẻ điên.
Kẻ điên nhất trên đời.
Rất nhanh, cơ thể của Hạng Chí Viễn đã xảy ra sự thay đổi, cho dù bình thường anh rất cứng cỏi, nhưng vẫn phải chịu thua dưới tác dụng của thuốc.
“Cạch...”
Khung ảnh rơi từ trong tay anh xuống, sắc mặt anh bắt đầu tái nhợt, một tay đè lại ngực, một tay bắt lấy tay cô.
Tầm nhìn trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ không rõ.
Giang Ninh Phiến cũng như biến thành hai người.
Hạng Chí Viễn dùng sức lắc lắc đầu, muốn nhìn rõ cô, giọng nói cũng trở nên yếu ớt: “Tiêm Tiêm, tôi nói lại lần nữa, không được rời khỏi tôi! Cho dù em có chạy đến đâu, tôi cũng sẽ đều tìm được em!”
Lần này anh đoán đúng rồi.
Đúng là cô muốn rời đi.
Anh đã thành công làm cho cô lựa chọn từ bỏ không hận nữa.
“…”
Giang Ninh Phiến im lặng nhìn anh, nhìn bàn tay anh nắm lấy tay cô dần dần tuột xuống, bàn tay của anh cực kỳ đẹp, thon dài, sạch sẽ, giờ phút này lại nặng nề rơi xuống trên giường.