Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi

Chương 56: Chương 56




Lâm Phàm biết chân tướng xong cả ngày đều như người mất hồn, đi vòng vòng chín chín tám mươi mốt vòng trong phòng, rốt cuộc làm Tần Vịnh đầu váng mắt hoa.“Vợ… em nghỉ chút đi…” Từ sau khi về nhà, bồng con thay tã Tần Vịnh đều giành hết vào tay, còn rủa thầm sao mình không thể cho bú.Vì thế bây giờ, hắn tay trái nhóc lớn, tay phải bồng nhóc nhỏ trong lòng, lại bị vợ xoay mòng mòng tới choáng, không nhịn được thốt lên.Lâm Phàm nghe xong nhìn hắn trừng trừng một cách kỳ quặc, hồi lâu xoạc cẳng đi tới ngồi cạnh hắn, lưỡng lự hỏi lại “Tần Vịnh, có phải các anh điều tra lộn không? Sao anh Thái là gián điệp được?”Tần Vịnh vừa nghe liền bực bội.

Hếch mũi lên trời hừ một tiếng “Sao con gấu ngốc đó không phải gián điệp! Cái mặt đó nhìn là biết gián điệp rồi!” Năm đó Lâm Phàm tặng cho anh Thái cơm hộp, Tần Vịnh vẫn ghim trong lòng, giờ thấy cô thấp thỏm lo lắng cho thằng đó, tức thì bắt đầu chua lè.Lâm Phàm sờ cằm, khẽ cắn môi, trong lúc trầm tư thi thoảng lại liếc hắn một cái.

Tần Vịnh tức không chịu được, lắc lắc cánh tay hai đứa con “Các con, ba nói có đúng không?” Hai đứa con đúng là biết giữ mặt mũi cho cha, thấy ba làm mặt quỷ với mình đều vui vẻ cười khanh khách, còn nhễu nước miếng trong suốt dính ra khăn quấn cổ.“Ui trời, đừng nghĩ đến thằng ngu ấy nữa, mau lau này, nước miếng con sắp chảy xuống cổ rồi.” Tần Vịnh rất ấm ức, âm thầm thề nhất định phải xử lý thằng ngu kia.Lâm Phàm thở dài, cầm khăn giấy trên bàn cẩn thận lau nước miếng nhễu ra khóe miệng con “Đã nói anh đừng có nựng má con rồi, người lớn nói nựng nhiều sẽ hay chảy nước dãi.”Ông bố chuẩn mực Tần Vịnh không có việc gì làm cứ thích lấy hai ngón tay khẽ nhéo cái má bầu bĩnh mịn màng của hai nhóc con, bị mọi người mắng mỏ dạy dỗ xong vẫn đâu vào đấy, không chừa cái tật xấu này.Đối với kiểu nói đó Tần Vịnh hừ mũi coi thường “Toàn nói chuyện giật gân!”Bà Tần vừa đẩy cửa bước vào, nghe thấy tức giận mắng “Không nghe lời người lớn hậu quả sờ sờ trước mắt! Chúng mày ôm cả ngày rồi, đưa cho mẹ bế!”Tần Vịnh vội vàng xoay người, lấy cái lưng rộng cường tráng chặn lại móng vuốt của bà Tần “Con ôm chưa đã! Mẹ thích thì đi mà sinh cho ba con đứa nữa ấy!”Bốp! Một cú đập vào trán Tần Vịnh “Nói cái gì đó! Thằng bất hiếu này!! Một mình mày chiếm hai đứa là làm sao, chia cho mẹ ôm một đứa!”Tần Vịnh bất mãn lườm bà, mệnh mẹ khó cãi, đành đặt mắt lên người hai đứa con, trái nhìn, phải ngó, không nỡ bỏ đứa nào.Lâm Phàm trợn mắt khinh bỉ, vươn tay dịu dàng ôm lấy nhóc bé đang toét miệng cười ngây thơ trong lòng hắn đưa cho bà Tần dưới ánh mắt bịn rịn không rời của Tần Vịnh.“Mẹ, bây giờ bọn trẻ nặng lên nhiều rồi, mẹ ôm mệt thì đưa cho chị Phương bế về nhé.” Con dâu ngoan Lâm Phàm săn sóc dặn dò, đối với ông chồng không ra gì này cô hết chỗ nói rồi.Bà Tần hài lòng gật đầu, bồng cháu nở nụ cười hiền từ, cúi đầu chách chách lưỡi chọc cháu.Lí Phương đứng một bên nhìn gia đình bọn họ êm ấm, lòng cảm khái vô hạn.

Hai đứa bé này mới hơn hai tháng, ông bà nội đã chuẩn bị đủ đồ chơi có thể xài đến khi mười tám tuổi, thậm chí còn xây một cái nhà chơi bằng kính trong vườn hoa.Từ sau khi ba bọn trẻ về, tự tay bưng bô đổ đái, một chút cũng không ngại dơ bẩn, chẳng những với con, đối với cô chủ cũng nói gì nghe nấy, dịu dàng săn sóc.Lúc này chị đứng trong tòa biệt thự xa hoa như tòa thành mà không khỏi nhớ tới con mình đang được ông bà nội nuôi trong căn phòng đổ nát ở quê, ăn cũng chỉ có nước cháo.Tuy chị làm vú nuôi ở đây lấy được tiền công rất cao nhưng đối với viện phí như cái động không đáy của cha chồng, thậm chí chị muốn dành chút tiền mua cho con một món đồ chơi cũng không có.Bụng chua xót một hồi, không nhịn được quay lưng len lén lau nước mắt.Ban đêm, bầu trời không có vì người nào đó đau lòng mà che dấu rực rỡ của mình, vẫn là sao giăng đầy trời.Cả tòa biệt thự nhà họ Tần chìm trong ánh đèn dìu dịu, trong sân cũng mở mấy ngọn đèn tinh xảo ở lối đi, chiếu rọi cả biệt thự phồn hoa.

Muỗi và thiêu thân chen chúc nhau nhảy nhót trong không trung.Trong phòng, Tần Vịnh gãi gãi nốt đỏ trên tay, đôi mắt sắc bén cảnh giác nhìn chòng chọc chung quanh lũ trẻ, đề phòng mấy con muỗi gian ác cắn bé yêu bảo bối của hắn.Lâm Phàm tắm rửa xong đi ra thấy thế sửng sốt “Cứ buông màn trên giường con thì hơn.” Hắn đã ngồi xổm như thế bên giường con hơn một tiếng rồi, hắn ngồi không mệt chứ cô nhìn phát mệt rồi.Tần Vịnh quay đầu, tủi thân nói “Buông màn nhìn con không gãi đúng chỗ ngứa.” Cách một lớp màn mờ mờ nhìn hai đứa con không đã ghiền, không bằng tự tay sờ khuôn mặt bụ bẫm của chúng.Mí mắt Lâm Phàm run run, cầm khăn tắm vắt trên cổ mình thảy lên cổ hắn, thuận tiện kề sát môi hắn hôn chụt một cái, “Đừng tào lao, mau đi tắm rồi ngủ.”Được tặng một cái thơm, mắt Tần Vịnh sáng lên, níu lấy Lâm Phàm tính tiếp tục thâm nhập, đôi tay cũng không thành thật bắt đầu châm lửa trên người cô.Hơi thở hai người dần trở nên gấp gáp, Tần Vịnh bồng Lâm Phàm lên ngã xuống giường, trong lúc đó hai cặp môi hôn nồng cháy vẫn không hề tách rời.Lúc Tần Vịnh vội vã cởi quần áo mình ra thì, một tiếng khóc lanh lảnh tưởng chừng xé toạc cả đêm đen vang lên.Tần Vịnh giữ nguyên động tác cởi đồ, cả người cứng ngắc từ từ quay đầu, chỉ thấy trên giường trẻ con, một cục cưng ưa nhìn lén đang ngoạc mồm ra gào khóc.Lâm Phàm vội vàng đẩy cái người đang chuẩn bị hành động trên người mình ra, hấp tấp khoác áo ngủ ba chân bốn cẳng chạy tới giường con, nhìn kỹ thì ra là nhóc bé Tần Chí Trạch.

Lúc này cô còn chưa biết, cái tật xấu thích nhìn lén của thằng nhóc này mấy năm sau mới sửa được.Nhóc lớn Việt Trạch nghe tiếng em khóc, cũng không phối hợp mà khó chịu nhíu đôi mày nhỏ dễ thương, thò nắm tay tròn trịa ra đặt lên mép ngáp một cái thật lớn, kế đó chẹp chẹp miệng ngủ tiếp.Lâm Phàm vội vàng ôm nhóc bé lên dỗ, đi đến bên cạnh Tần Vịnh đang ngồi chồm hổm trên giường như con gà trống bại trận, đưa đầu ngón chân ra khều khều nơi eo hắn “Mau tắm rửa đi, một lát nữa tóc không khô kịp.”Tần Vịnh tuyệt vọng rên rỉ một tiếng, ủ rũ đi vào nhà tắm hạ hỏa, âm thầm thương thân, vì sao mỗi lần đến thời điểm mấu chốt luôn có kẻ phá đám.Vợ chồng trẻ tối đó quả thật không dám làm gì, bởi vì bọn họ cứ cảm giác trong phòng còn có bốn con mắt nhìn bọn họ chằm chằm, làm hai người thật tình không khơi dậy nổi ý nghĩ nào khác.Sáng sớm hôm sau, chất lượng giấc ngủ cực kỳ kém, Tần Vịnh vác cái đầu tổ quạ rời giường, phát hiện giường hai đứa con vườn không nhà trống.

Đi xuống lầu, chỉ thấy ông bà Tần mỗi người bế một đứa ngồi trong phòng khách, bên cạnh họ có mấy bà con nhìn có vẻ quen mặt, hắn lơ đễnh gật đầu chào bọn họ, lách người đi vào phòng ăn sáng thông với nhà bếp.Tự rót cho mình một tách café, đang ngẫm nghĩ xem lát nữa làm sao cướp con về, trước mắt đột nhiên mọc ra thêm một dĩa sandwich cá ngừ Cali ngon lành, Lâm Phàm cầm một dĩa ngồi đối diện buồn bực không lên tiếng, bắt đầu ăn.“Vợ, em sao thế, không thỏa mãn ham muốn hả?” Tần Vịnh cầm sandwich lên trêu chọc.Lâm Phàm uể oải ngẩng đầu liếc hắn một cái, tiếp tục vùi đầu ăn, căm hận nhai từng miếng sandwich trong miệng, cứ như đang nhai thịt ai.Sống lưng Tần Vịnh ớn lạnh, đang tính hỏi lý do, lại thấy một cô nàng bôi son trét phấn lắc cái mông bự đi tới.“Tần Vịnh ~ lâu quá không gặp, không ngờ em đi du học về anh đã có con rồi.” Cô ả õng ẹo đi tới ngồi xuống bên cạnh Tần Vịnh, bộ dạng thân mật định dựa đầu vào vai hắn, bị hắn nhanh nhẹn né được.“Cô là ~” Tần Vịnh chỉ sợ tránh còn không kịp, nếu mà bị cô ả dán lên, hắn có trăm cái miệng cũng không giải thích được à.Mặt cô ả thoáng thất vọng “Sao anh lại không nhận ra em rồi, em là Y Y mà, hồi nhỏ anh còn nói muốn cưới em đó.”Rầm!Lâm Phàm đập mạnh ly sữa uống xong xuống bàn, ánh mắt u ám đứng dậy dọn đồ ăn sáng của mình, tiện tay dọn luôn sandwich Tần Vịnh mới cắn được một miếng đi luôn.“Ai là Y Y! Lúc nhỏ tôi nói muốn cưới cô?!! Tôi đâu có mù!! Tôi có vợ rồi!” Tần Vịnh bị Lâm Phàm dọa cho hồn vía lên mây, vội vàng thanh minh.Y Y không để tâm “Có vợ gì chứ, nghe dì Tây nói hôn lễ của hai người còn chưa tổ chức.

Với lại, bây giờ kết hôn rồi cũng có thể ly hôn được…”Loảng xoảng ~Lâm Phàm bực bội thảy chén dĩa vào bồn nước, đi tới đeo găng tay vô bắt đầu rửa dọn.Tần Vịnh nghe xong khó chịu đứng dậy, lập tức đổi sang cái mặt xun xoe sán lại bên cạnh Lâm Phàm định giúp cô làm, song Lâm Phàm không thèm nhìn hắn lấy một cái, cầm miếng rửa chén hung hăng chùi cái dĩa cứ như có thù với nó.Y Y hơi bất mãn bĩu môi, thấy tách café Tần Vịnh mới uống một miếng trên bàn, chuẩn bị cầm lên uống lại bị Lâm Phàm giằng lấy, kế đó cũng quăng vào bồn rửa.Tần Vịnh thấy cô vẫn không lên tiếng, bắt đầu nóng ruột, ra sức nhớ lại xem hồi nhỏ mình có nói cưới cô nàng này hay không.Chờ mãi đến khi Lâm Phàm rửa xong chén bát, lau sạch bỏ vào tủ khử trùng rồi hắn vẫn chưa nghĩ ra, đưa mắt cầu cứu má Trương đang cẩn thận xử lý điểm tâm và trà sáng ở bên, chỉ thấy đối phương tặng cho hắn vẻ mặt lực bất tòng tâm, không khỏi gãi gãi nốt đỏ trên cánh tay.“Ôi cha, A Vịnh, sao tay anh lại bị muỗi cắn ra nông nỗi này, có ngứa không? Em có mang thuốc mỡ từ Ý về, bôi một cái là hết liền à.

Thật ra da em cũng rất mềm nè, luôn bị muỗi cắn nên lúc nào cũng mang theo trên người, anh thử xem?” Y Y lấy trong giỏ ra một cái hộp cỡ đồng tiền, làm duyên làm dáng đưa cho Tần Vịnh.Khổ nỗi cho Tần Vịnh mười lá gan hắn cũng không dám cầm.

Đành tiếp tục vờ như không thấy, đột nhiên phát hiện Lâm Phàm đi đâu mất rồi.

Đang tính vào phòng khách tìm thì Lâm Phàm cầm một cái chai nhỏ màu xanh lá cây đi vào, đặt mạnh cái chai lên bàn, lạnh giọng “Ngứa thì bôi đi.”Tần Vịnh nhìn kỹ, chỉ thấy trên đó ghi rõ năm chữ to đùng “Lục thần hoa lộ thủy [16]”.

Lão Phật gia ban thưởng thuốc hay đương nhiên hắn phải hết sức lo sợ mà nhận lấy, mở nắp bôi lên tay mình.“Trời ơi! Mùi này khó ngửi chết được, A Vịnh anh xài cái này đi, thơm lắm đó.” Y Y thừa dịp hắn lơ đãng cướp lấy cái chai, nhất định phải dâng thuốc mỡ của mình cho hắn.Vẫn đứng một bên không nói nãy giờ, Lâm Phàm đi tới trước mặt cô ả, thô bạo giựt lấy cái chai trong tay ả “Hắn đàn ông đàn ang, bôi thứ thơm như vậy làm cái gì!”Xoẹt ~~~~~~~~~~~~~~~~~Ánh mắt như dao của hai người đàn bà đụng độ trong không trung, bắn ra tia lửa.