Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi

Chương 3: Chương 3: Đấu Võ




“Cô à, chúng tôi không tuyển bảo vệ nữ.”Phòng bảo vệ tổng công ty Tần thị, một bảo vệ lực lưỡng mặc đồng phục cau mày nhìn Lâm Phàm.

Do hôm trước, có mấy bảo vệ hùn vốn kinh doanh nhỏ nên nghỉ việc ở Tần thị, mà công việc bảo vệ vất vả dẫn tới kiếm mãi không được người đành phải dán thông báo tuyển dụng.

Thật ra vốn dĩ bảo vệ được tuyển chọn trực tiếp từ các công ty vệ sĩ đã huấn luyện kỹ càng, chẳng qua sếp phòng bảo vệ này xung đột quyền lợi với công ty vệ sĩ dẫn tới tranh chấp, tính ương ngạnh bốc lên mới tự mình tuyển người.“Vì sao?” Lâm Phàm vô tội nhìn anh ta.

Mấy ngày nay cô cẩn thận dạo một vòng đường lớn ngõ nhỏ ở thành phố S, ngày này qua ngày khác như thế làm người không quen nhàn nhã như cô cảm thấy ngày dài như cả năm.

Từ giờ tới lúc nhậm chức ở đội cảnh sát đặc nhiệm ít nhất cũng 3 tháng nữa, cô không thể miệng ăn núi lở mãi được.

Tuy thời gian làm lính cũng tích cóp được không ít tiền lương nhưng cô đã quen tính toán chi li, không chịu được bản thân vô công rỗi nghề.

Mà trình độ văn hóa thì, tuy có bằng đại học nhưng chắc chắn bản thân không thích hợp đi làm một viên chức.“Vì sao đâu ra lắm thế! Một cô gái trẻ như cô đã đánh ai thật sự bao giờ chứ, người ta chỉ dùng một ngón tay là ép chết cô! Đến chừng đó bọn tôi còn phải bảo vệ cô nữa?” Bảo vệ bực mình nói, đầu năm nay sao toàn mấy cô nhỏ xinh đẹp thế này đi nhận làm bảo vệ không vậy? Cạnh tranh công việc dữ vậy sao? May mà mình đã làm bảo vệ ở Tần thị vài năm, bát cơm coi như chắc cú! Trong lòng lại âm thầm cảm thấy may mắn.“Hì hì, cô bé à, không phải cô đến vì ông tổng của chúng tôi đấy chứ.

Tôi nói cho cô hay, mấy cô gái muốn đến gần ông tổng dùng đủ cách rồi, chỉ có làm bảo vệ là chưa thôi, chiêu này mới mẻ đây!” Một bảo vệ khác cười hì hì nói.Mặt Lâm Phàm cứng đờ, “Ông tổng?”“Tôi sẽ không gây trở ngại, các anh không thể từ chối tôi chỉ vì tôi là nữ.” Cô nhớ Lưu Mai nói với cô, đi ra ngoài làm việc nhất định phải tự mình tranh thủ, bên ngoài cạnh tranh hết sức khốc liệt.“Cô nói, một cô gái như cô đứng gác cổng, ai sợ cô hả! Đến chừng đó kẻ có ý đồ sẽ thừa cơ gây sự! Không phải là cô khuyến khích mấy tên côn đồ gì đó rồi sao! Cái gì gì ấy!” Anh bảo vệ lực lưỡng nghĩ không ra dùng từ gì.“Kiêu căng! Bọn côn đồ kiêu căng!” Một người khác lập tức tiếp lời.“Đúng! Kiêu căng!”Trong lúc một đám các ông lớn hăng say thảo luận tại sao phụ nữ không thể đảm nhận vị trí này thì, một ông chú đứng tuổi hấp tấp xông vào phòng bảo vệ.“Haizz! Anh Thái!!! Bà xã tôi có gọi điện cho anh thì đừng có nói tối hôm qua tôi xem đấu bóng ở nhà anh đấy! Tôi lừa bả nói hôm qua tăng ca!” Ông chú gào lên với anh bảo vệ lực lưỡng.

Đột nhiên nhìn thấy Lâm Phàm giữa đám người, trợn tròn mắt chỉ cô “Bà chị!!!”Lâm Phàm không nhịn được trợn mắt, ở đây cũng có thể đụng phải… đây không phải ông chú bị trộm ví ở ga xe lửa sao.“Ối trời! Bà chị, là chị thật à!!! Sao chị lại ở đây? Há há há há.”“Anh Ngưu quen à?” Một bảo vệ trẻ trong đám không nhịn được hỏi.“Nhớ chuyện tôi kể lúc đi thành phố X công tác lần trước không, tên trôm đó bị bà chị một cước đá bay!”“Không phải anh nói là bà chị sao? Bọn tôi đều tưởng chắc lớn tuổi rồi chứ, nhìn cô ấy chắc mới tốt nghiệp đại học thôi!”Anh bảo vệ lực lưỡng kinh ngạc.

Lâm Phàm tỏ vẻ đồng ý với anh ta, hơi gật đầu.

“Cậu không biết, ở quê bọn tôi, bà chị là tôn xưng, không liên quan đến tuổi tác.”Mặt Lâm Phàm đen thui.

Đây không phải quê chú nhá…“Bà chị sao chị lại ở đây? Lại làm chuyện tốt à? Bắt lưu manh hả?”Cái anh Ngưu này hình như dây thần kinh hơi thô.“Tôi đến xin làm bảo vệ, chú đừng kêu tôi bà chị nữa… Tôi tên Lâm Phàm.”Rốt cuộc Lâm Phàm chịu hết nổi ông ta cứ mở miệng là bà chị.

Cô đào đâu ra em trai lớn vậy.“Bảo vệ? Anh Thái, tôi nói anh nghe! Bà chị này làm bảo vệ thì trong vòng một trăm mét côn đồ không thể lại gần đó! Không phải vì người ta là nữ mà anh không nhận chứ?” Anh Ngưu trực tiếp phớt lờ nửa câu sau của cô.“Thôi đi, anh nói cứ như thần ấy!” Anh Thái có phần nghi ngờ mức độ mãnh liệt trong câu nói của ông ta.

Nhìn cô bé này gầy gò ốm yếu, có thể đá bay một tên trộm cầm dao? Tên trộm đó không đủ dinh dưỡng hả? Hay là bệnh hết thuốc chữa?“Đừng nghi ngờ! Không tin hai người so tài đi! Chị ấy mà thua tôi bao anh cơm tối một tháng!” Anh Ngưu hết sức bất mãn việc anh ta nghi ngờ, cảm giác tự tôn bị tổn thương!“Hừ! Câu này là anh nói đấy nhé? Cô bé, đến đấu một trận đi? Chạm vào là dừng, đừng sợ, tôi ăn chực anh Ngưu vài bữa cơm thôi.” Vợ anh Ngưu nấu cơm ngon tuyệt, anh Thái động lòng rồi.“Nếu tôi thắng, có phải sẽ được nhận công việc này không?” Lâm Phàm cũng động tâm.“Nếu cô thắng, cô được nhận việc, mỗi ngày tôi còn kêu anh Ngưu là ông Ngưu nữa!” Anh Thái ngạo mạn nói.Trừ vài bảo vệ sắp giao ca ở lại phòng ra, những người khác đều ùn ùn nhốn nháo xúm theo hai người đi đến phòng thể dục của công ty.

Thời gian làm việc nên trong phòng không có ai.“Cô bé, tôi nhường cô ba chiêu.” Anh Thái đã tưởng tượng mình thành cao thủ trong phim võ hiệp rồi.“Không cần, chúng ta tốc chiến tốc thắng đi.” Lâm Phàm buồn cười nhìn anh ta.“Xời, miệng còn hôi sữa.” Một bảo vệ đặc biệt sùng bái anh Thái đứng bên nói.“Tiểu Vương cậu đừng nói, tôi thấy có hi vọng đó! Nếu quả thật như lời anh Ngưu thì anh Thái căng rồi!” Một bảo vệ khác nói.“Thôi đi anh An, cô bé này tay chân mảnh khảnh, đây là tuyển bảo vệ chứ có tuyển người đẹp đâu.”“Ầm ĩ quá, một lát biết liền thôi.” Một bảo vệ da đen bực bội hai người làm ồn.Trên đệm mềm rộng rãi, anh Thái đã cởi áo khoác bảo vệ, chỉ mặc sơ-mi còn Lâm Phàm vẫn là áo thun quần đùi.

Hai người đối mặt cách nhau một khoảng.“Đánh lẹ lên! Về trễ bà xã tôi lại tra khảo nữa.” Bảo vệ da đen nhìn mà nổi nóng.“Cái bộ dạng anh Hắc kìa, sợ bà xã.”“Bắt~~~~~~~~~~ đầu~~~~~~~~~” Anh Ngưu trợn mắt đi đến chính giữa, gào xong lại chạy ào ra khỏi đệm.Anh Thái nhanh nhẹn bước lên mấy bước nhằm vai Lâm Phàm chộp xuống, tính ra một chiêu cầm nã.

Lâm Phàm mau chóng nghiêng người tránh, lại mượn thế bắt lấy cánh tay anh Thái đưa ra, đôi chân thon dài bay vọt lên tức tốc kẹp cổ anh Thái, kế đó cả người dùng lực xoay một vòng, anh Thái theo đó ngã xuống.

Lâm Phàm nhân cơ hội vặn ngược cổ tay anh ta quấn lấy chính cổ mình.Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, mọi người chưa kịp nhìn rõ thì đã kết thúc.

Không có chiêu thức đẹp đẽ hay vờn trước, nhanh, ác, chuẩn.“Cái gì… có thể tua chậm lại động tác một chút không…” Anh An nhịn không được lên tiếng.Tất cả mọi người kể cả anh Thái đều hoảng hồn.“Há há há há, anh Thái, sau này anh phải kêu tôi là ông Ngưu rồi!” Anh Ngưu đã chứng kiến qua một lần hoàn hồn lại trước tiên.“Lại… lại một lần nữa! Hồi nãy chưa chuẩn bị kỹ!” Mặt anh Thái đỏ phừng, cảm thấy mình thua là do khinh địch.“Chậc chậc, cái đồ không biết xấu hổ! Bà chị, đánh với anh ta một lần nữa đi!”Lâm Phàm khẽ gật đầu, quay lại vị trí cũ.“Anh Thái! Đừng chùn tay đó!” Tiểu Vương cổ vũ anh Thái, trong mắt cậu ta, lính già giải ngũ như anh Thái là nhân vật trâu bò cỡ nào, không tin anh ta sẽ thua một cô gái.Lần này anh Thái bình tĩnh chờ Lâm Phàm ra tay trước đặng tìm sơ hở của cô.Lâm Phàm cũng yên lặng nhìn anh ta, phát hiện anh ta chờ mình động thủ trước liền hiểu ý, bước lên một bước.

Anh Thái chớp ngay cơ hội này vung chân đá Lâm Phàm.

Lâm Phàm nghiêng đầu né, quay người mạnh mẽ tung một đá ngay mặt anh Thái, nhưng mũi giày đen cách mặt anh ta ba phân thì dừng lại vững vàng.

Mọi người có mặt lại bị một màn nhanh ác chuẩn chấn động, chung quanh lặng ngắt.“Tôi thua rồi.” Anh Thái tâm phục khẩu phục, nếu lần thứ nhất anh ta còn cho là mình khinh địch nhưng lần thứ hai này anh ta biết rõ mình không mảy may nắm được phần thắng.

Cô bé nhìn yếu ớt gió cũng thổi lay này xem ra không đơn giản như bề ngoài.Lâm Phàm hơi ngượng ngùng toét miệng cười, “Vậy tôi có thể làm bảo vệ chứ?”“Có thể.

Có điều ngày mai phải đưa hồ sơ của cô cho phòng nhân sự.

Ngày mốt cô tới đi.” Anh Thái có vẻ nhụt chí đi tới cạnh anh Ngưu khí phách vỗ vai anh ta, “Ông Ngưu! Tôi phục rồi!”Mọi người lại ồ lên.“Biết thế mới nãy cá với cậu.” Anh An cười nói với Tiểu Vương đang tức tối.“Chắc chắn anh Thái thấy cô ta là con gái nên không nỡ xuống tay.”“Thôi đi, cậu thấy anh Thái biết thương hương tiếc ngọc bao giờ! Anh ấy mà biết thương hương tiếc ngọc thì làm gì đến giờ vợ còn chưa có?”“Nói cái gì đó!!! Muốn ăn đòn!” Anh Thái tung cho anh An một cú đá, anh An cười hì hì né tránh.“Bà chị à, lát nữa không có chuyện gì tới nhà em ăn một bữa cơm đi? Lần trước em còn chưa cám ơn chị đâu!” Anh Ngưu vội vàng chạy tới cạnh Lâm Phàm ân cần nói.“Vậy không tốt đâu? Còn nữa, anh gọi tôi Lâm Phàm đi… Phàm tử cũng được, đừng kêu bà chị, khó nghe quá.” Lâm Phàm gượng gạo nói.“Được! Vậy thì Phàm tử, thân thiết hơn! Tối nay tới nhà tôi ăn cơm nhé! Nói bà xã tôi trổ hết tay nghề ra!”“Cái…”“Đừng cái này cái kia nữa, tay nghề vợ ông Ngưu đảm bảo cô ăn xong không muốn đi luôn! Thuận tiện cầm cho tôi một phần.” Anh Thái thô lỗ nói.“Trời đất! Anh thua rồi còn muốn ăn chực nhà tôi nữa!” Anh Ngưu nói giỡn.“Ông đây da mặt dày rồi!” Anh Thái không để ý, nói xong quay về phòng bảo vệ dọn đồ chuẩn bị tan ca.“Hì hì, Phàm tử cô đến phòng bảo vệ chờ tôi trước, tôi về phòng kinh doanh lấy túi.” Anh Ngưu vui vẻ móc điện thoại vừa gọi cho bà xã vừa nói.Nửa giờ sau, mấy bảo vệ giao ca quẹt thẻ xong liền lục tục tốp ba tốp năm ra khỏi Tần thị.

Theo như anh An nói thì Tần thị là công ty đa quốc gia, đây là trụ sở chính.

Còn nói như anh Hắc thì đây là công ty trâu bò nhất!“Nhìn thấy không, chiếc Land Rover đó! Người lái là ông tổng! Sau này khi cô gác gặp phải ông ấy thì cảnh giác chút.” Anh An chỉ một chiếc xe việt dã rất đẹp tít đằng xa hưng phấn nói.Cho dù Lâm Phàm có thị lực sắc bén của một tay súng bắn tỉa thì cũng không nhìn ra được mặt mũi người trong chiếc xe đen kịt đó nhưng biết anh An có lòng tốt nên cũng mỉm cười gật đầu.“Chậc chậc, nếu nói đầu thai là kỹ thuật sống, thằng nhóc kia đúng là biết chọn, đầu thai vào gia đình ngon như vậy, sinh ra miệng đã ngậm thìa vàng, chúng ta thì lăn lộn mệt nhoài kiếm bữa ấm no.” Anh Thái cảm khái.“Anh đừng chua lè thế, ông tổng này cũng có năng lực, nếu không có bản lĩnh có thể giữ nổi công ty to thế này không? Hình như anh ta mới hai bảy hai tám gì đấy, trẻ hơn anh.” Anh Ngưu không nhịn được lên tiếng, ông ta làm phòng kinh doanh, liên hệ với các phòng cấp trên nhiều hơn.“Được rồi được rồi, mau đến nhà anh Ngưu ăn cơm thôi, tôi đói chết rồi.” Anh An sốt ruột nói.“Cậu đồ rắm thối! Ăn cơm có liên quan gì cậu!” Anh Thái trừng anh An một cái.“Đúng đúng, hai người cùng một giuộc!” Anh Ngưu trịnh trọng gật đầu tỏ vẻ tán thành.Lâm Phàm đi theo bọn họ bật cười thành tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.