Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi

Chương 15: Chương 15: Rốt Cuộc Hung Thủ Đã Xuất Hiện




“Anh họ, người ngày đó mày nói không phải cô ta à?” Lăn lộn cùng Tần Vịnh từ nhỏ tới lớn, sao Lâm Lỗi lại không nhìn ra, nếu quả thật là cái cô Tôn kia thì đời nào Tần Vịnh còn ngồi đây rung đùi nhàn nhã uống café.“Nhảm nhí!” Tần Vịnh khinh khỉnh liếc hắn một cái, rủa thầm sao còn chưa bê thức ăn lên.Lâm Phàm lại lo âu nhìn hắn, bị cô gái mình ngày nhớ đêm mong phản bội nhất định rất đau khổ nhỉ, thế mà ngoài mặt còn phải giả vờ ung dung như thế, khó cho anh ta rồi.“Ánh mắt cô kiểu gì thế!” Tần Vịnh thấy ánh mắt thông cảm của Lâm Phàm tức thì xù lông lên.

Lâm Phàm lập tức gục đầu, bụng lại càng thông cảm hắn.“Anh thích cô ấy.” Cô Dương phun ra một câu giật gân.“Phụt.” Tần Vịnh bực dọc vừa bưng café lên uống nháy mắt liền cống hiến cho bàn ăn.Lâm Lỗi vui triệt để, tốt quá! Mọi người đều bị bà cô khủng bố này chọc cho phun café ra hết! Giống như đang quanh quẩn trong mê cung trong rừng, đột nhiên hắn nhìn thấy người cùng cảnh ngộ vậy, đều bị quân địch bắt làm tù binh, đột nhiên nghênh đón đội cứu viện của quân ta!“Lâm Lỗi rốt cuộc cô ta là ai!” Lần này Tần Vịnh thật sự thẹn quá hóa giận rồi, lật đật liếc gương mặt hoang mang của Lâm Phàm, âm thầm thở ra một hơi, may quá, không phải vẻ mặt chán ghét.“Tao còn chưa giới thiệu, cô Dương đây là con cưng của cục trưởng X, làm pháp y.

Lâm Lỗi có chút phấn khởi giới thiệu.

Lòng mừng rỡ y như được ăn tết vậy.Mặt Tần Vịnh biến đổi có vẻ quái dị, rủa thầm, chẳng trách nói chuyện kiểu đó, thì ra là qua lại với người chết.“Vừa rồi chắc cô thấy cô Tôn từ đầu nên mới qua đây nhỉ.” Tần Vịnh sắc sảo tìm ra mấu chốt.“Bằng không tôi ăn no lại đây làm gì?” Cô Dương không khách sáo vặn lại, nhìn Lâm Phàm, “Vừa rồi sao cô giúp tôi?”Lâm Phàm thấy họng súng ngắm ngay mình, hơi giật mình, “Lấy góc độ cầm ly của cô Tôn, café đó nhất định sẽ văng lên người ông tổng trước.” Ý Lâm Phàm rất đơn giản, tôi không có ý định giúp cô, vì bảo vệ ông tổng thôi.Vốn cho rằng cái cô Dương chanh chua này sẽ lạnh nhạt châm chích mình, ai ngờ cô ta lại thản nhiên cười, làm ba người có mặt chỗ này ngơ ngơ như bò đội nón [5].

Tần Vịnh nghe Lâm Phàm nói xong trong lòng thấy ấm áp, không tệ, lúc nào cũng nghĩ đến mình, trẻ con dễ dạy.“Cô không thích anh ta.” Cô Dương lại tổng kết một câu, cơn tức của Tần Vịnh nghẹn trong ngực, có phần sốt ruột nhìn Lâm Phàm hi vọng cô có thể phản bác.Lâm Phàm càng mù tịt, “Đương nhiên tôi không thích rồi, anh ấy là ông tổng của tôi, tôi kính trọng anh ấy.”Tất cả mọi người đều cảm thấy không khí đông lại trong nháy mắt, hơi lạnh buốt giá bốc ra từ người Tần Vịnh.Cô Dương chăm chú nhìn hắn với vẻ sâu xa, nụ cười trên mặt càng rực rỡ, hớn hở nói với Lâm Lỗi, “Về thôi, mẹ anh còn chờ anh báo cáo kết quả ở nhà tôi kìa.”Lâm Lỗi kinh ngạc nhìn cô ta, ý nghĩ của quý cô kinh khủng này có thể nhìn thấu người khác, bản thân mình diễn kịch cả nửa ngày lại coi hắn là xiếc khỉ để nhìn.Song hắn cũng đành bất lực thỏa hiệp, báo cáo kết quả quan trọng hơn.

Nếu không bà già lại một khóc hai quậy ba thắt cổ, chịu không xiết luôn, tuy rằng hắn rất muốn ở lại xem kịch.Hai người ra đến cửa, hắn không kềm được hỏi một câu, “Cô nói anh họ tôi thích Lâm Phàm, thật à?”“Trước giờ tôi không nói nhảm.” Cô Dương khôi phục lại vẻ mặt lạnh tanh.Lâm Lỗi đi đường cũng thấy phơi phới, Tần Vịnh, anh họ, mày cũng có ngày hôm nay.

Há há há.Phục vụ bê đồ ăn lên có chút khiếp đảm nhìn hai vị khách ngồi ở bàn ăn.

Nam sa sầm mặt, mím môi không nói một tiếng, nữ thì mờ mịt hoang mang.

Với lại máy lạnh chỗ này hình như mở lớn quá.

Hấp tấp bày biện xong anh ta lập tức co cẳng chạy, ngày nắng nóng mà sao lạnh cả sống lưng thế này.Lâm Phàm lo lắng lén dò xét sắc mặt Tần Vịnh, đồ ăn dọn xong rồi mà hắn không nhúc nhích, sao cô dám cầm đũa.Mắt Tần Vịnh tối sầm nhìn cô trừng trừng không nói, Lâm Phàm không rét mà run.Cô tự thấy mình không chọc gì ông tổng, chẳng lẽ là tại cô Dương nói ra cái câu kinh hoàng, Tần Vịnh thích cô? Cái cô Dương này cũng thật là, mặt mũi nhìn như ván đóng hòm mà cứ nói mấy câu đùa giỡn lạnh chết người.“Cô rất kính trọng tôi?” Rốt cuộc lúc Lâm Phàm sắp tan nát, Tần Vịnh mở miệng, chỉ là giọng điệu sặc mùi châm chích, còn có… có tí sát khí nữa?“Đương nhiên! Ngài trẻ tuổi thế mà đã là ông tổng nắm trong tay quyền điều hành cả công ty to như vậy! Không phải người bình thường làm được nên tôi kính trọng ngài.” Lâm Phàm hết hồn ngẩng phắt đầu lên, nhớ tới mấy câu anh Ngưu khen ông tổng ngày đầu tiên cô tới đi làm, thêm dầu muối trộn vào thử lừa bịp một phen.Tần Vịnh rất muốn rống lên, ai cần cô kính trọng tôi! Ai cho cô không thích tôi!Song xoay chuyển ý nghĩ, bản thân chẳng có tư cách gì chất vấn hết, hơn nữa cô Dương kia lại nói mình thích cô ấy, thật đúng là nói vớ vẩn.

Tần Vịnh cười nhạo, kế đó lại trầm mặc.Lâm Phàm thấy sắc mặt hắn cuối cùng cũng dịu lại, bắt đầu chọc đồ ăn, âm thầm thở phào, xem ra lần này vuốt mông ngựa đúng chỗ rồi, lật đật cầm nĩa lên ăn bữa tối vốn dĩ thuộc về cô Tôn.Ngày tháng cứ như thế bình lặng mà có chút căng thẳng trôi qua.

Mười ngày sau, rốt cuộc Lâm Lỗi vác cái mặt có ấn đường đen thui về công ty.

Kỳ quặc là, tiếp đó hơn một tháng, hắn đối xử với Lâm Phàm nồng nhiệt lạ thường, cái này làm Lâm Phàm hết sức hoảng sợ.“Phàm Phàm ~~ Phàm Phàm, sao em lại không để ý đến anh.” Lâm Lỗi y như chó con ngoắc đuôi quay mòng mòng quanh Lâm Phàm, Lâm Phàm ráng nhịn dịch dạ dày đang cuộn lên, “Tổng giám đốc Lâm, rốt cuộc anh muốn gì hả…”“Không có gì, muốn kêu em vậy thôi.”Mắt Lâm Phàm lướt đến chậu hoa ở góc tường, có ảo giác muốn nhấc cái chậu hoa dễ thương đó lên hung hăng đập lên đầu Lâm Lỗi.Tần Vịnh tan tầm ra khỏi phòng, thấy Lâm Lỗi lại đứng ở cầu thang quấn lấy Lâm Phàm, vị chua trong dạ dày bốc lên đến đầu.

“Bộ phận marketing của mày rỗi lắm hả?”“Ớ? Anh họ, bây giờ hết giờ làm việc rồi, tao cùng Phàm Phàm tới đón mày tan làm.” Lâm Lỗi vừa thấy Tần Vịnh xuất hiện, mắt lóe lên một tia gian xảo, anh họ ơi anh họ, quân tử báo thù mười năm không muộn nhá, lần này mày rơi vào tay tao thì đời này đừng tưởng trở mình!Tần Vịnh cười gian, “Tốt nhất mày lăn về nhà cho tao ngay bây giờ, nếu không mày sẽ được nghỉ phép dài dài.” Ý tứ là, mày mà tính toán với ông nữa, ông cho mày đi xem mắt cả đời, cả đời nhá!Lâm Lỗi không dè anh họ lại trơ tráo như thế, lấy việc công trả thù riêng.

Mặt lập tức xụ xuống, dùng ánh mắt oán hận lên án Tần Vịnh, nhưng Tần Vịnh phớt lờ ấn thang máy.“Mợ gọi tao tới ăn cơm! Chúng ta cùng đường.” Hắn còn có bùa đây, nếu không sao dám sờ mông Tần Vịnh? À không, mông cọp?Tần Vịnh hừ khẽ một tiếng, không buồn để ý đến hắn, xuống bãi đậu xe liền đi thẳng tới xe mình.“Phàm Phàm ~ em ngồi xe anh nha.” Lâm Lỗi ton hót Lâm Phàm song Lâm Phàm lại không nể tình, tránh còn không kịp, nói, “Tôi phải ở cùng chỗ với ông tổng mới bảo vệ an toàn cho ông ấy được.”Giọng Tần Vịnh không hiền hòa gì, căn vặn Lâm Lỗi, “Không phải mày nói không có hứng thú với hoa bìm bìm?”“Đột nhiên cảm thấy hoa bìm bìm có chút mới lạ.”Lâm Phàm không hiểu bọn họ đang đánh đố cái gì, ngoan ngoãn đứng bên không nói.Lâm Lỗi liếc cô, nói với Tần Vịnh, “Mày xem qua bộ phim điện ảnh này chưa, trong đó có một câu, bạn vĩnh viễn cũng không biết bản thân yêu một người nhiều đến thế nào, trừ phi bạn thấy người đó ở cạnh người khác.”“Ý mày là mày có lòng tốt giúp tao? Hừ, vậy tao phải cám ơn mày đấy.” Tần Vịnh không cho là đúng, châm chọc lại một câu liền bò vô xe mình.Lâm Lỗi nhún vai bó tay, thấy Lâm Phàm lên xe Tần Vịnh bèn thức thời quay về xe mình.Hai chiếc xe đậu trước mặt một tiệm bánh tây, mỗi lần Tần Vịnh về nhà đều mua bánh kem xoài bà Tần thích ăn nhất ở tiệm này.

Lâm Phàm nhìn bánh kem đẹp đẽ trong tiệm mà hâm mộ không thôi.

Lúc nhỏ bà ngoại thu dọn ve chai rất lâu, dành dụm tiền mua cho cô một cái bánh kem nhỏ vào ngày sinh nhật.

Hương vị đó đến giờ Lâm Phàm vẫn không quên.Lâm Lỗi ngồi trong xe, chán ngán chờ đợi, thấy hai người từ trong tiệm đi ra, đang chuẩn bị khởi động xe.

Đột nhiên một chiếc xe du lịch màu đen mất lái tăng tốc lao tới chỗ hai người họ.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, Lâm Phàm phản ứng nhanh như chớp dùng sức đẩy Tần Vịnh không đề phòng ra, kế đó giống như một đoạn phim bung bét, bị chiếc xe du lịch tông bắn lên trời.

Tần Vịnh bị sức mạnh đột ngột đẩy bật ra rớt luôn hộp bánh xuống đất, thấy Lâm Phàm bị tông bắn lên ngã xuống đất mới biết chuyện gì xảy ra, tức thì lòng như vỡ vụn.

Miệng hoảng loạn gào thét tên Lâm Phàm, vùng vẫy bò dậy.Lâm Lỗi sợ ngu người, lập tức phản ứng lại, mở cửa xe chạy tới chỗ bọn họ, còn không quên lôi điện thoại ra gọi cấp cứu.Song hắn còn chưa kịp tới gần, một đám đàn ông hung hăng từ trong chiếc xe du lịch ào ra, tay tên nào cũng cầm vũ khí xông tới chỗ Tần Vịnh.Lâm Lỗi vội vàng đỡ Tần Vịnh lên, liếc mắt nhìn tình thế trước mặt biết lành ít dữ nhiều nhưng vẫn tính đường cá chết lưới rách.

Không ít người đi đường tốt bụng gọi điện thoại báo cảnh sát, không ai muốn nhìn thấy hai anh chàng đẹp trai như thế đẫm máu đương trường.Tần Vịnh tức đỏ mắt, giãy dụa muốn chạy tới cạnh Lâm Phàm đang nằm yên lặng trên mặt đất.

Lâm Lỗi âm thầm than thở, sao lại bị tông theo mô típ cũ rích thế chứ! Ít nhất cũng phải nhảy vực kia.Đám người kia đương nhiên không chờ đầu óc Lâm Lỗi hoạt động xong, trực tiếp vung dao, gậy gộc xông tới chỗ họ.

Tần Vịnh thấy mình bị chặn, Lâm Phàm chết sống thế nào không biết, lửa giận bốc lên tránh được một gậy của đối phương, sau đó hung hăng đấm một đấm vào mũi gã, nhanh nhẹn tước bỏ gậy sắt của gã.

Lâm Lỗi không có bản lĩnh cỡ đó, chịu đựng một lát, cánh tay đã ăn mấy dao, đành âm thầm vái trời cho cảnh sát mau lên một chút.Ngay lúc ấy, chuyện không thể tin được xảy ra.

Lâm Phàm đột ngột xuất hiện sau lưng đám cường đạo này, toàn thân đầy máu như nữ thần phục thù đến từ địa ngục.

Móc trong túi ra một con dao Thụy Sĩ hung mãnh đâm tới huyệt thái dương một tên.

Kẻ đó chết ngay tại chỗ, đến giãy dụa cũng không có cơ hội.

Đám người kia thấy đồng bọn bị một dao đâm chết, không khỏi di chuyển mục tiêu.

Đánh xà quần một trận, không có kẻ thắng.

Tên nào tên nấy vết thương chồng chất.

Lâm Phàm dựa vào con dao Thụy Sĩ nhỏ xinh trong tay không ngừng xẹt tới xẹt lui giữa đám người kia, mãi đến khi đứng chắn trước người Tần Vịnh thì động tác mới chậm lại.

Kỹ thuật cách đấu cự ly gần của cô trong bộ đội là mạnh nhất, kỹ xảo thành thạo, thủ pháp quỷ dị, có thể trong vòng hai chiêu là lẳng lặng tiễn một mạng người.Lâm Lỗi thấy Lâm Phàm sống lại, tảng đá to uỵch trong lòng rớt xuống.

Có cô có thể chống đỡ được đến khi cứu viện tới.

Lâm Phàm quả nhiên không phải người, phải là siêu Xayda mới đúng.Nhưng Tần Vịnh lại kéo Lâm Phàm lại, muốn che chắn cho cô, từ giây phút Lâm Phàm đứng dậy, tim hắn rất đau, đau như bị người ta cứng rắn xé ra vậy.Lâm Phàm quay lưng lại với Tần Vịnh, một giây cũng không dừng, giống như một cái máy trơ khấc, cách đấu, cách đấu, cách đấu.Rốt cuộc, tiếng còi xe cảnh sát truyền đến, mặt đất đã bị máu tươi nhuộm đỏ, không phân biệt được là máu của ai nữa.

Toàn bộ người có mặt đều bị xe cảnh sát và đặc công bao vây trùng điệp, một người cũng không chạy thoát.

Không ít xác người hoặc là còn đang ngoi ngóp nằm sấp ngửa trên đất.“Tần Vịnh!” Cảnh sát trưởng dẫn nhân viên cứu hộ nôn nóng chạy đến cạnh Tần Vịnh, cường đạo đều bị khống chế rồi.

Trên địa bàn của mình lại xảy ra chuyện lớn thế này ông đừng mong khá khẩm, nếu Tần Vịnh lại xảy ra chuyện gì ông càng không có hi vọng.Lâm Phàm đứng thẳng bên cạnh Tần Vịnh, giữ nguyên tư thế đề phòng, mặt cô đầy máu nhìn không ra biểu tình của cô lúc này.

Tần Vịnh lo lắng nhìn cô, nhỏ nhẹ an ủi, “Không sao rồi, an toàn cả rồi.” Đang định đưa tay vuốt ve gương mặt đầy máu của cô, lại hoảng sợ nhìn cô như con búp bê đứt dây mềm nhũn ngã xuống đất, vội vàng ôm lấy thân thể yếu ớt của cô trước khi cô ngã xuống, “Lâm Phàm! Lâm Phàm! Còn ngây ra đó làm gì! Mau qua kiểm tra đi!” Tần Vịnh gào thét với nhân viên cứu hộ.

Nhân viên cứu hộ lập tức chạy tới, lật mí mắt kiểm tra hô hấp và mạch đập, rất điêu luyện.

Không tới một lát, Lâm Phàm đã bị đưa lên xe cấp cứu, Tần Vịnh và Lâm Lỗi tất nhiên đi theo, vết thương của hai người cũng không nhẹ.“Lâm Phàm? Lâm Phàm… tỉnh lại đi.” Tần Vịnh căng thẳng nắm tay Lâm Phàm không ngừng gọi nhỏ.

Lâm Lỗi thấy hốc mắt Tần Vịnh đỏ hoe, bất lực thở dài, có chút bi quan sợ Lâm Phàm lần này lành ít dữ nhiều.

Được bao nhiêu người sau khi bị xe đụng còn miễn cưỡng đứng lên giết liền mấy tên? Quả thật giây phút Lâm Phàm đứng dậy hắn bị chấn động, cô gái nhìn có vẻ yếu ớt này lúc đó sợ là dùng chút ý chí cuối cùng còn sót lại gắng gượng chống đỡ, ý niệm duy nhất là bảo vệ Tần Vịnh đi, nếu không vì sao khi Tần Vịnh nói với cô an toàn rồi, cô lại vỡ nát trong nháy mắt.Ý nghĩ của Lâm Lỗi cũng là những gì Tần Vịnh đang nghĩ.

Vì thế lúc này tim hắn càng đau, đau tột đỉnh.

Hắn cứ khăng khăng không thừa nhận mình thích Lâm Phàm, nhưng giờ đây hắn lại xót xa, hối hận bản thân ngu xuẩn, nếu phát hiện tâm tư của mình sớm một chút, hắn sẽ đối tốt với Lâm Phàm thêm một chút.Đến bệnh viện, Lâm Phàm lập tức bị đẩy vào phòng mổ, Tần Vịnh và Lâm Lỗi bị dẫn đến căn phòng kế bên kiểm tra xử lý vết thương.“Tần Vịnh! Con có sao không?!” Bà Tần nghe tin hốt hoảng khóc lóc chạy tới, thấy cả người con dính đầy máu không nhịn được khóc thất thanh.“Mẹ, con không sao.” Tần Vịnh lo lắng dỗ dành mẹ, thấy bà Lâm cũng chạy tới, lo lắng hỏi han.

Tần Vịnh càng lo cho Lâm Phàm trong phòng mổ hơn.“Đã chứng minh là do lão họ Quách làm, hiện giờ cục cảnh sát đã dẫn người đi bắt rồi, thứ không biết sống chết dám động vào con trai của Tần Chí Quân ta.” Ông Tần uy nghiêm hừ lạnh, vẻ mặt tàn ác.Ông Tần đang định hỏi tình hình lúc đó, thấy mặt con như đi vào cõi thần tiên, nghĩ nghĩ bèn quay qua hỏi Lâm Lỗi đang sát trùng vết thương đau đến nhe răng.

Tất nhiên Lâm Lỗi biết gì nói đó, y như đọc sách, thuật lại tình cảnh Lâm Phàm bị đụng xe rồi sống lại.

Mọi người nghe mà thất kinh.“Sao còn chưa băng xong nữa!” Tần Vịnh sốt ruột bực mình nhìn bác sĩ đang băng bó vết thương cho hắn.

Bác sĩ bó tay than thở, chuyện này vốn là do y tá làm, áp lực thân phận của người bị thương quá nặng nên một chủ nhiệm khoa ngoại như ông phải đích thân băng bó rồi, thế mà còn chê chậm.

Có điều ông không dám nói, đành im lặng băng cho nhanh.Vừa băng xong, Tần Vịnh như lửa đốt mông chạy ào về phía phòng mổ, thấy đèn hiệu bên ngoài vẫn sáng, ủ rũ ngồi xuống ghế, ông Tần theo ra nhẹ nhàng vỗ vai hắn.“Thích cô bé đó rồi?” Ông Tần hiền hòa hỏi, Tần Vịnh thảng thốt nhìn ba mình.

Vì sao tất cả mọi người đều nhận ra hắn thích Lâm Phàm, mà hắn lại chậm chạp đến bây giờ mới phát hiện?Hồi lâu, hắn chậm rãi mà kiên quyết, gật đầu.Hai người không nói thêm lời nào nữa, đều hiểu lòng đối phương.