Vừa rồi lúc tranh tài với hắn là hơn chín giờ, hắn không ăn trước ở bên ngoài rồi trở lại à?
Dù tăng ca trong công ty cũng có thể ăn mà!
Luôn để đói như thế thì sao dạ dày không bị bệnh chứ?
Lúc Thịnh Hoàn Hoàn đi ra thì Lăng Tiêu còn ngồi ở đó, bóng dáng có vẻ rất cô đơn.
Nhưng Lăng Tiêu đường đường là tổng giám đốc tỷ phú, bị người người ở Hải thành e ngại, thủ đoạn sắc bén, tâm tư âm trầm, luôn khinh thường người khác. Trong từ điển của người đàn ông duy ngã độc tôn này làm sao lại có hai chữ cô đơn?
Điều Thịnh Hoàn Hoàn muốn biết nhất chính là rốt cuộc trước kia Lăng Thiên Vũ từng trải qua cái gì, mẹ ruột của cậu là ai, hiện tại đang ở nơi nào.
Nhưng cô biết Lăng Tiêu sẽ không nói những việc này cho mình.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn những mảnh vỡ bên chân hắn không ai xử lý, lập tức tự tìm máy hút bụi qua rồi cẩn thận dọn sạch.
Dọn xong mảnh vỡ, cô cũng dẹp luôn phần còn lại của cái ly, giội nước lên bàn rồi lau sạch.
Lăng Tiêu nhìn cô gái thành thạo trước mắt, nhớ tới nụ cười phấn chấn trên đường đua và tư thế hiên ngang cầm súng đêm đó, còn có dáng vẻ hiền lành điềm tĩnh đeo tạp dề của cô.
Rõ ràng là thiên kim đại tiểu thư, rõ ràng có thể mười ngón tay không dính nước mùa xuân, rõ ràng có thể áo đến thì đưa tay, cơm đến thì há miệng, nhưng cái gì cô cũng biết, hơn nữa còn làm giỏi đến ít ai sánh được.
Thịnh Hoàn Hoàn, rốt cuộc cô là dạng phụ nữ gì?
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn dọn xong mới nhìn Lăng Tiêu và hỏi: “Bạch quản gia nói anh còn chưa ăn cơm, tôi nấu bát mì cho anh?”
Lăng Tiêu không nói gì, chỉ hơi gật đầu.
Lúc Thịnh Hoàn Hoàn nấu mì thì Lăng Tiêu đứng ở ngoài cửa nhìn cô.
Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ thầm, hắn nhất định đã đói lắm rồi, cho nên mới mặt lạnh đứng ở đó, im ắng thúc giục cô mau thỏa mãn dạ dày của hắn.
Hay là hắn sợ cô hạ độc vào bát mì?
Không biết có phải là khí thế của Lăng Tiêu quá mạnh hay cô quá nhát gan, cuối cùng cô suýt cắt trúng vào tay mình lúc cắt hành.
Thịnh Hoàn Hoàn ảo não nhìn hắn: “Anh có thể đi ra ngoài chờ chút không?”
Lăng Tiêu nhìn cô một cái, mang theo hơi lạnh mà đi ra ngoài.
Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra, rốt cục cũng có thể chuyên tâm nấu bát mì.
Lúc cô bưng mì ra thì không nhìn thấy Lăng Tiêu đâu, phòng ngủ của hắn đã đóng chặt, cô tiến lên gõ cửa: “Lăng Tiêu, mì xong rồi.”
Chỉ chốc lát sau, Lăng Tiêu mặc đồ ngủ đi ra, tóc còn ướt đẫm nhễu nước.
Thịnh Hoàn Hoàn: “…”
Thấy Thịnh Hoàn Hoàn muốn nói lại thôi, Lăng Tiêu nhìn xuống cô từ trên cao, ánh mắt rơi lên đôi môi hồng nhuận, nơi đó hiện ra chút sáng bóng mềm mại, dáng môi rất xinh đẹp: “Đang suy nghĩ cái gì?”
Lăng Tiêu vừa tắm rửa đi ra, hơi lộ ngực, làn da màu lúa mạch có cơ bắp rắn chắc, nhìn rất gợi cảm, làm cô không tự chủ được nghĩ đến tối hôm qua.
Thịnh Hoàn Hoàn không được tự nhiên mà dời mắt khỏi người hắn, ra vẻ nhẹ nhàng hỏi: “Đàn ông các anh đều tắm nhanh như vậy sao?”