Là Mộ Tư cứu cô?
Còn đem cô đi?
Thịnh Hoàn Hoàn tự giác nhìn về phía Lăng Tiêu, nghĩ thầm khó trách Lăng Tiêu sẽ tức giận muốn cấm đoán cô, thì ra do cô bị Mộ Tư mang đi.
May mà lúc ấy cô hôn mê bất tỉnh, không biết cái gì, nếu không Lăng Tiêu không chỉ trừng phạt đơn giản như vậy.
“Vậy làm sao mọi người tìm được tôi?”
Thịnh Hoàn Hoàn hơi lo lắng, Lăng Tiêu và Mộ Tư có xảy ra xung đột không?
Vinson cũng không có trả lời, anh ta chỉ nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Thiếu phu nhân nên suy nghĩ xem nên trừng phạt hai người kia như thế nào đi!”
Thịnh Hoàn Hoàn lại nhìn về hướng Chu Duệ, sắc mặt âm trầm: “Nhất định đây không phải lần đầu tiên hắn làm chuyện này, loại đàn ông này không biết đã huỷ hoại bao nhiêu cô gái, tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha hắn.”
Dứt lời, Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu nhìn về phía Lăng Tiêu: “Anh cảm thấy nên trừng phạt bọn họ thế nào mới tốt?”
Lăng Tiêu không nóng không lạnh mở miệng: “Nếu không thể khống chế tà niệm thân thể, vậy cứ hủy diệt căn nguyên làm ác, dứt khoát làm một lần.”
Hủy diệt căn nguyên làm ác?
Tức là muốn người ta đoạn tử tuyệt tôn, mất đi tư cách làm đàn ông.
Trừng phạt này hơi tàn nhẫn, nhưng rất hợp ý cô, không hủy diệt căn nguyên làm ác của loại đàn ông này thì về sau gã sẽ đi khắp nơi hại người.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy làm như thế rất tốt, vì thế gật gật đầu: “Tôi đồng ý.”
Vừa nói xong, trong tay Vinson đã xuất hiện một con dao nhỏ sắc bén: “Hình ảnh kế tiếp quá máu me, mời Lăng thiếu và thiếu phu nhân rời đi trước, để tránh làm bẩn mắt hai vị.”
Chu Duệ sợ hãi mở to hai mắt, vừa lui về phía sau vừa lắc đầu: “Đừng, đừng, Lăng thiếu thả tôi đi, cầu xin anh…”
Lăng Tiêu không nhìn gã lấy một cái, chỉ lạnh nhạt xoay người rời đi.
Nhìn Lăng Tiêu rời đi, Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng hỏi Vinson: “Lăng Tiêu không đánh nhau với Mộ Tư đó chứ?”
Vinson nhìn cô: “Vấn đề này thiếu phu nhân nên đi hỏi Lăng thiếu.”
Xem ra Vinson sẽ không nói gì cho cô biết cả.
Thịnh Hoàn Hoàn chán ghét liếc nhìn Chu Duệ một cái rồi nói với Vinson: “Thôi giao hắn cho cảnh sát xử lý đi, tránh làm dơ tay mình.”
Vinson cất dao đi, cung kính gật đầu với cô: “Vâng.”
Thịnh Hoàn Hoàn đi sát theo phía sau Lăng Tiêu, nhìn bóng dáng cao lớn của Lăng Tiêu, cô nâng tay phải lên, nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út mà trong lòng có chút phức tạp.
Trên tay Lăng Tiêu cũng đeo chiếc nhẫn tương tự, bọn họ là vợ chồng, vốn nên là hai người thân mật nhất trên thế giới này. Nhưng cuộc hôn nhân giữa bọn họ chỉ là một tờ đăng ký kết hôn.
Trở lại phòng, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn theo sát Lăng Tiêu, chờ hắn mở cửa ra thì lập tức vọt vào trước, lớn mật mà chui vào ổ chăn của hắn.
Lăng Tiêu nhìn cục phồng trong ổ chăn thì nhăn mày, trong giọng nói lạnh lùng mang theo chút không vui: “Thịnh Hoàn Hoàn.”