“Câm miệng.” Lăng Tiêu lạnh lẽo liếc nhìn cô một cái rồi nghiêng người đi.
Thịnh Hoàn Hoàn có chút mất mát mà nhìn phía sau lưng hắn, kỳ thật cái cô muốn cũng không nhiều, chỉ cần có thể hoà bình ở chung với hắn là tốt rồi.
Nhưng xem ra điều này cũng không phải chuyện đơn giản, cô còn cần nỗ lực!
May mắn chính là đêm nay Lăng Tiêu không chạm vào cô.
Cô cho rằng mình sẽ rất khó đi vào giấc ngủ, dù sao cô có tật xấu lạ giường, bên cạnh còn có ác ma đang nằm, nhưng không bao lâu sau cô lại ngủ mất…
Sau khi điện thoại tắt, sắc mặt Mộ Tư luôn âm trầm đến đáng sợ.
Giọng nói của Lăng Tiêu vẫn luôn quanh quẩn trong đầu hắn không tiêu tan: “Cô ấy không có gì để nói với anh, đừng quấy rầy vợ chồng chúng tôi ngủ nữa.”
“Đừng quấy rầy vợ chồng chúng tôi ngủ nữa, đừng quấy rầy vợ chồng chúng tôi ngủ nữa…”
Những lời này như một con dao bén nhọn liên tục đâm vào trái tim anh ta, làm anh đau đớn vỡ vụn.
Cả đêm anh ta không dám chợp mắt, chỉ cần nhắm mắt lại đã nhìn thấy hình ảnh Thịnh Hoàn Hoàn nằm dưới người Lăng Tiêu, tim như đao cắt, máu chảy đầm đìa.
Anh ta không biết mình để ý Thịnh Hoàn Hoàn đến như vậy.
Anh ta cũng chưa từng nghĩ tới có ngày cô sẽ nằm trên giường người đàn ông khác, ân ái triền miên với người khác, mà trái tim anh lại khó chịu, đau đớn muốn chết đến thế.
Anh ta cho rằng mình luôn rất tỉnh tào, chỉ luôn lợi dụng Thịnh Hoàn Hoàn, nếu còn cảm xúc nào khác thì chính là áy náy, không có tình yêu trộn lẫn trong đó.
Nhưng tới giờ khắc này, anh ta mới thấy rõ trái tim mình. Kỳ thật anh đã sớm rung động với Thịnh Hoàn Hoàn, chỉ là luôn không dám thừa nhận, luôn đè nén tình cảm này.
Cho nên lần nào anh ta cũng âm thầm moi móc tật xấu của cô, không ngừng thuyết phục chính mình, cô chỉ là một thiên kim tiểu thư tùy hứng nhu nhược, không thể so được với Bạch Tuyết dũng cảm thiện lương.
Có trời mới biết, mỗi khi cô tiếp cận, anh ta phải cố gắng đến mức nào mới có thể đè nén khát vọng trong lòng mà đẩy cô ra.
Cho dù là hôn môi cũng không dám để mình chìm đắm, chỉ sợ không khống chế được mà vượt tuyến, có lỗi với Bạch Tuyết.
Hiện tại Mộ Tư mới biết mình ngu xuẩn đến mức nào.
Cô đã mặc váy cưới vì anh, thiếu chút nữa đã trở thành cô dâu của anh, nhưng anh lại nhẫn tâm vứt bỏ cô, làm cô trở thành trò cười của cả thành phố.
Xưa kia ngày nào cô cũng thích dính lấy anh, hiện tại cuộc sống của cô lại không còn chút dấu vết nào của anh.
Là anh, là anh tự tay đẩy cô vào lòng người khác.
Anh chỉ có thể đánh nát răng mà nuốt nổi đau này vào lòng, gieo gió gặt bão, khổ mà không nói nên lời.
Đêm nay Mộ Tư nhìn chằm chằm di động của Thịnh Hoàn Hoàn đến bình minh.
Sáng sớm hôm sau, Thịnh Hoàn Hoàn nghe được động tĩnh của Lăng Tiêu thì nỗ lực mở đôi mắt mệt mỏi rã rời rồi đi theo hắn ra khỏi giường.
Trở lại phòng mình rửa mặt xong, cô đổi bộ quần áo bằng tốc độ nhanh nhất rồi chạy vào phòng bếp nấu nồi mì.
Khi Lăng Tiêu ra tới, Thịnh Hoàn Hoàn đã bưng mì lên, chống khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp mà nhìn hắn.