“Vừa rồi anh nói em hãy trở lại bên cạnh anh, chúng ta bắt đầu lại lần nữa, em không kinh ngạc chút nào, em đã đoán trước được tất cả đúng không.” Giọng Mộ Tư vốn khàn khàn, lúc này lại gào rống đầy bất đắc dĩ và bi thương, làm người nghe cũng cảm thấy khó chịu theo: “Hoàn Hoàn, đây là sự trả thù của em dành cho anh đúng không?”
Tim Thịnh Hoàn Hoàn đang run rẩy, cô ôm chặt cậu nhóc trong lòng, không dám quay đầu lại nhìn mặt Mộ Tư: “Anh sai rồi, Mộ Tư, tôi chưa bao giờ muốn trả thù anh, bởi vì chưa bao giờ thật sự hiểu anh, nói gì đến hai chữ trả thù? Tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi, không muốn đứng tại chỗ chờ anh nữa thôi.”
Mọi người đều nói anh ta sẽ trở về, chỉ có cô không dám hy vọng xa vời như thế.
Ở trước mặt Mộ Tư, tiểu thư đứng đầu Hải Thành Thịnh Hoàn Hoàn chưa bao giờ tự tin.
Cô cũng không muốn mọi chuyện đi đến bước đường hôm nay, cô không rõ, không phải anh ta hao hết tâm tư là muốn Bạch Tuyết sớm trở lại bên cạnh sao?
Hiện tại rốt cuộc Bạch Tuyết cũng trở lại, vì sao anh ta lại không thể kiên trì?
Vì sao phải quay đầu lại, cô và anh đã sớm không trở về được!
Một lúc sau, rốt cuộc Thịnh Hoàn Hoàn cũng xoay người đối mặt với anh: “Anh đi đi, cô ấy đã cứu mạng anh, đối đãi thật tốt với cô ấy.”
Anh đã phụ tôi mà chọn cô ta, vậy cứ tiếp tục đi về phía trước theo con đường mà anh đã chọn, bởi vì chúng ta đều không quay đầu lại được!
Dứt lời, Thịnh Hoàn Hoàn không nhìn gương mặt tái nhợt của Mộ Tư mà nhẫn tâm bước vào biệt thự, để cánh cửa kia hoàn toàn ngăn cách liên hệ giữa bọn họ.
“Tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi, không muốn đứng tại chỗ chờ anh nữa thôi.”
Những lời này luôn quanh quẩn trong đầu Mộ Tư, anh ta không nhúc nhích đứng ở đó hồi lâu, nhìn cánh cửa đóng chặt kia, hai mắt đột nhiên trở nên ươn ướt.
Anh ta biết, lần này Thịnh Hoàn Hoàn thật sự đã từ bỏ mình.
Cánh cửa kia giống như khoảng cách giữa anh và cô, một mặt thiên đường, một mặt địa ngục, chúng là hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không có khả năng đan chéo với nhau.
Mộ Tư không biết mình trở lại công ty như thế nào, suốt một ngày một đêm, anh ta không nghe điện thoại của ai, cũng không về nhà.
Anh ta cần yên lặng một chút, ngẫm lại mình thật sự muốn cái gì.
Vào thời khắc cánh cửa đóng lại, cả người Thịnh Hoàn Hoàn như đã kiệt sức, cũng may có Lăng Kha đỡ lấy cô: “Không có việc gì chứ?”
Thịnh Hoàn Hoàn dựa vào cánh cổng, lắc đầu nói với Lăng Kha: “Lăng Kha, cậu nói xem vì sao phải chờ mất đi rồi người ta mới biết quý trọng?”
Lăng Kha nghĩ đến dáng vẻ hối hận bi thương vừa rồi của Mộ Tư, lại nhìn Thịnh Hoàn Hoàn và hỏi: “Nhìn ra được hiện tại Mộ Tư rất đau khổ, tớ nghĩ anh ta có yêu cậu, chỉ là bị ân tình của Bạch Tuyết ảnh hưởng, hiện tại khi thật sự mất cậu rồi mới đau đớn nhận ra cậu quan trọng như vậy.”
Cô kéo tay Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, nếu hai người yêu nhau thật thì vì sao phải từ chối, vì sao không cho mình một cơ hội?”
Cô hy vọng bạn tốt của mình được hạnh phúc.
Tuy rằng trong lòng chua xót, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn vẫn kiên quyết nói: “Tớ và Mộ Tư vĩnh viễn không có khả năng, cho dù không có Lăng Tiêu thì tớ cũng không trở lại bên cạnh anh ta.”
Tình cảm của cô dành cho Mộ Tư đã nguội lạnh, tuy rằng không oán hận được, nhưng cũng không có nghĩa là cô tha thứ cho sự phản bội của anh ta. Hiện tại cô có gia đình và cuộc sống của mình, Mộ Tư chỉ là một người cô đã từng yêu sâu sắc, chỉ thế mà thôi.