Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 181: Chương 181




Vừa dứt lời đã nhìn về phía đám tay đua đang xem diễn: “Mọi người đều thấy dáng vẻ hùng hổ vừa rồi của Bạch Sương đúng không, rõ ràng là cô ta muốn bắt nạt Hoàn Hoàn là tay mới, kết quả đánh giá cao thực lực của mình, ngược lại bị Hoàn Hoàn đánh bại, mọi người cảm thấy có thể trách chúng tôi sao?”

Mọi người trăm miệng một lời mà trả lời: “Không.”

Đa số quần chúng ăn dưa đều là người biết lẽ phải, mọi người đều thấy rõ dáng vẻ khiêu khích lúc nãy của Bạch Sương trông rất kiêu ngạo. Hiện tại thua thì muốn vờ đáng thương cho qua chuyện à, đâu có dễ như vậy?

Ngay cả các tay đua nữ cũng nhịn không được mở miệng: “Thua là thua, thừa nhận mình thua, kêu tiếng bà nội khó như vậy sao?”

“Đúng rồi, ai cũng là người trưởng thành hết, thua một trận đấu đã khóc lóc ỉ ôi là thế này, huống chi trận đấu này là cô khăng khăng đòi so, sao còn có mặt mũi khóc?”

“Bạch Sương, đừng làm phụ nữ chúng ta mất mặt.”

Bạch Sương bị người ta nói không chỗ dung thân, nhưng hai chữ “Bà nội” vẫn không cách nào kêu lên được, nếu hôm nay cô gọi ra miệng thì về sau vĩnh viễn không dám ngẩng đầu ở giới đua xe.

Lúc này Trần Phỉ Phỉ lại nói: “Hoàn Hoàn, em biết rõ thực lực của mình và Bạch Sương cách xa như thế, vì sao còn dụ dỗ cô ấy đánh cuộc, em làm vậy không phải cố ý làm khó cô ấy sao?”

Những lời nói của Trần Phỉ Phỉ là đang chụp tội Thịnh Hoàn Hoàn ác độc, hai chữ dụ dỗ làm cuộc thi này biến thành âm mưu của Thịnh Hoàn Hoàn.

Lúc này Bạch Sương cũng kêu oan nói: “Nhất định là vì vừa rồi tôi đắc tội cô nên ban đầu cô cố ý chạy chậm, nhất định là muốn dụ tôi mắc câu để trả thù, Thịnh Hoàn Hoàn, cô thật đê tiện.”

“Các người đang trả đũa.”

Lăng Kha suýt phì cười: “Tôi thấy nhiều bạch liên hoa và kỹ nữ trà xanh rồi, đẳng cấp cao như các người thì lần đầu tiên thấy, đúng là mặt dày vô sỉ.”

Sắc mặt Trần Phỉ Phỉ lập tức đen lại, Bạch Sương thì thiếu kiên nhẫn quát: “Cô nói ai là kỹ nữ trà xanh?”

Lần này Lăng Kha còn chưa mở miệng thì Thịnh Hoàn Hoàn đã nói: “Sự thật như thế nào, tôi nghĩ mọi người đều biết rõ trong lòng, nếu tôi ác độc thì tiền đặt cược là bên thua vĩnh viễn cút ra khỏi giới đua xe.”

“Những lời vừa rồi của chị họ làm người ta thật khó hiểu, rõ ràng là cô ta khiêu khích trước, sao lại thành tôi sai? Trước mắt bao người, không ngờ chị lại nói ra những lời này, thật làm người ta xấu hổ!”

Lời này của Thịnh Hoàn Hoàn làm mặt Trần Phỉ Phỉ xanh mét, đáng tiếc không phản bác được câu nào, cô ta thẹn quá thành giận nhìn về phía Bạch Sương: “Chúng ta đi.”

“Từ từ, cô ta không thể đi.” Thịnh Hoàn Hoàn chậm rãi mở miệng, thản nhiên chỉ về hướng Bạch Sương.

Trần Phỉ Phỉ xoay người cả giận nói: “Cô còn muốn thế nào?”

Nhưng cô ta không ngờ chính là, vừa dứt lời thì có không ít người không hẹn mà cùng bao vây Bạch Sương, chắn đường đi của cô ta lại.

Không nghi ngờ gì nữa, hành vi của Bạch Sương đã làm nhiều người tức giận.

Lúc này cả chủ trường đua Tây thành là Tề Anh cũng nhìn không được, ông nhìn Bạch Sương mà lạnh nhạt nói: “Có chơi có chịu, đây là phẩm chất cơ bản của mỗi một tay đua, nếu cô không có cả phẩm chất này thì có tư cách gì làm một tay đua chuyên nghiệp?”

Bạch Sương và Trần Phỉ Phỉ thật sự không ngờ Tề Anh sẽ đứng ra nói chuyện cho Thịnh Hoàn Hoàn, các cô lập tức xấu hổ đến cực điểm.

Trần Phỉ Phỉ và Tề Anh cũng coi như quen biết, cô lập tức mở miệng muốn giải thích cho Bạch Sương: “Ông Tề, Bạch Sương…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.