Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 192: Chương 192




2

Chương 192

Mấy năm nay kinh doanh càng ngày càng khó, bao nhiêu xí nghiệp phải đóng cửa, chẳng lẽ là vì họ không nỗ lực sao?

Muốn trở thành một doanh nhân thành công, trừ nỗ lực ra thì còn phải có khả năng phán đoán thị trường nhạy bén, có thể kịp thời bắt lấy cơ hội thương nghiệp, có tầm nhìn vượt trội, đây là thiên phú.

Mà cô không có thiên phú như vậy.

Ba từng nói qua, làm người lãnh đạo tối cao của một công ty, mỗi một phán đoán sai lầm sẽ làm công ty bị tổn thất rất lớn, thậm chí đi đến diệt vong.

Năm đó không phải cô chưa từng nỗ lực, nhưng không lần nào ông vừa lòng về kết quả bài tập cô làm, đây là thiên phú!

Hiện giờ cô cũng có một ít đầu tư, đều làm chung với bạn bè, cô cơ bản không cần xen vào, nhưng mỗi tháng đến lúc xem sổ sách thì hai mắt đều mờ, đau đầu muốn chết, cuối cùng dứt khoát mặc kệ luôn.

Cũng may bạn bè còn đáng tin!!!

Thịnh Hoàn Hoàn trầm mặc một lát mới trầm ngâm nói: “Tôi vẫn luôn lấy lòng anh, nhưng anh lại không chịu tiếp nhận.”

Khi nói những lời này, trong giọng nói của Thịnh Hoàn Hoàn mang theo chút tủi thân oan ức mà cả cô cũng không nhận ra.

Lăng Tiêu lạnh nhạt mở miệng: “Đó là do cách lấy lòng của cô quá cấp thấp.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “…”

Thực sự cấp thấp như vậy sao?

“Vậy anh muốn được lấy lòng như thế nào?” Cô hỏi.

Kết quả Lăng Tiêu cho cô một ánh mắt chỉ có thể hiểu ngầm, không thể nói ra.

Thịnh Hoàn Hoàn vẫn luôn tự nhận trừ không có thiên phú làm ăn ra thì mình vẫn là một cô gái rất thông minh nhanh nhẹn, nhưng hiện tại không khỏi sinh ra hoài nghi với chỉ số thông minh của mình.

Một lát sau, Lăng Tiêu lại nói: “Nghe nói cô vừa ra đời đã có người nói rằng cô sinh ra đã mang theo chậu châu báu, vượng phu vượng tài còn vượng gia, cô cảm thấy lời này có đáng tin không?”

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức lắc đầu: “Không có… Kỳ thật, tôi vẫn luôn hoài nghi, nhưng tôi cũng luôn rất may mắn.”

Lăng Tiêu nhướng mày kiếm lên: “Cho nên, cô muốn dựa vào may mắn để chống đỡ một công ty sao?”

“…” Thịnh Hoàn Hoàn không còn lời gì để nói.

Lăng Tiêu không muốn nói thêm nữa, cầm lấy đũa mà tao nhã ăn mì. .

Thịnh Hoàn Hoàn ngồi trước mặt hắn, dựa lên bàn chống khuôn mặt xinh đẹp mà ưu sầu nhìn hắn: “Vậy anh nói xem tôi nên lấy lòng anh thế nào thì anh mới chịu?”

Lăng Tiêu không để ý tới cô.

Thịnh Hoàn Hoàn duỗi chân, khều khều mũi giày của Lăng Tiêu: “Nói đi.”

Rốt cuộc Lăng Tiêu cũng ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt thâm thúy u ám: “Thịnh Hoàn Hoàn, như vậy không gọi là lấy lòng, mà là quyến rũ.”

Thịnh Hoàn Hoàn sửa đúng: “Chưa tính là quyến rũ, chỉ có thể coi như tán tỉnh.”

Nói xong, ngón chân Thịnh Hoàn Hoàn chậm rãi dời lên trên đùi Lăng Tiêu: “Như vậy mới là quyến rũ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.