Nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay, Trần Phỉ Phỉ rất phẫn nộ, trong tình huống lúc ấy mà Thịnh Hoàn Hoàn còn nói muốn gia nhập Vũ Yến trước mặt mọi người, rõ ràng là cố ý đối nghịch với cô ta.
Tốt xấu gì cô ta cũng là chị họ của cô, thế mà chẳng chừa chút mặt mũi nào cả.
Chuyện của Trần Văn Hưng cũng làm liên luỵ đến cha của Trần Phỉ Phỉ là Trần Văn Huy, sau khi Lăng Tiêu tiếp quản Thịnh Thế đã trực tiếp cách chức Trần Văn Huy, còn muốn tịch thu 5% cổ phần trên tay ông ta.
Hai việc cộng lại làm thù hận của Trần Phỉ Phỉ đối với Thịnh Hoàn Hoàn càng mãnh liệt.
Cô nhìn gương mặt kiều diễm tươi đẹp trên ảnh mà âm u nói: “Muốn tiến vào giới đua xe à, phải hỏi xem tao có đồng ý không.”
Sáng sớm hôm sau, Thịnh Hoàn Hoàn thức dậy thật sớm.
Lăng Tiêu bên cạnh còn chưa dậy, hắn ngủ rất ngay ngắn, nằm ở bên kia giường, một tay đặt ở sau đầu, tay còn lại để ở bụng, hắn có thể duy trì tư thế như vậy suốt đêm, không biết làm sao hắn làm được nữa.
Nghe thấy tiếng hít thở đều đều của hắn, Thịnh Hoàn Hoàn nghiêng người qua nhìn. Lăng Tiêu đang ngủ say giảm đi vài phần lạnh lùng xa cách, cũng không còn khí thế khiếp người kia, hắn như vậy nhìn có vẻ khá dịu dàng.
Da hắn thật sạch sẽ, mũi cũng rất cao, sao lông mi còn dài hơn cô thế này!!!
“Quái thú lông mi.” Thịnh Hoàn Hoàn khẽ buông tiếng thở dài.
Đúng lúc này, hai hàng lông mi dài rậm đột nhiên mở ra, khí chất của hắn lập tức thay đổi.
Thịnh Hoàn Hoàn hoảng sợ, còn chưa kịp dời mắt thì Lăng Tiêu đã nghiêng mặt đi, vừa thức dậy nên giọng hắn mang theo chút lười biếng và khàn khàn, trầm thấp dễ nghe lại tràn ngập sức hút: “Đẹp không?”
Thịnh Hoàn Hoàn sửng sốt, rất thành thật mà gật gật đầu.
Cô là đứa mê trai đẹp, năm đó cũng do si mê diện mạo của Mộ Tư mới trúng tiếng sét ái tình.
Mà vẻ ngoài của Lăng Tiêu không thua Mộ Tư chút nào.
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn chỉ thưởng thức sắc đẹp của Lăng Tiêu thôi, không mang theo chút tình cảm của người trưởng thành nào.
Người từng bị tổn thương sẽ không dễ dàng mở rộng cửa lòng nữa.
Một tiếng cười trào phúng tràn ra từ cổ họng Lăng Tiêu, hắn xuống giường, để lại cho Thịnh Hoàn Hoàn một bóng dáng cao ngạo lạnh nhạt.
Tiếp đó Thịnh Hoàn Hoàn cũng rời giường, đi vào phòng trẻ con đánh thức Lăng Thiên Vũ, cùng rửa mặt rồi dẫn cậu vào nhà ăn, lúc này Lăng Tiêu đã dùng cơm xong.
Ăn xong bữa sáng, Thịnh Hoàn Hoàn trở về phòng lấy túi chuẩn bị ra cửa mới phát hiện Lăng Tiêu còn chưa đi làm, cô cũng không hỏi nhiều mà cầm lấy túi ra khỏi phòng ngủ.
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn rời khỏi phòng ngủ, Lăng Tiêu nhận được điện thoại của Vinson: “Lăng thiếu, tôi phát hiện xe của Mộ Tư ở ngoài cửa.”
Lăng Tiêu nghe xong thì mặt không cảm xúc mà nói: “Tôi đã biết.”
Sau khi cúp điện thoại, Lăng Tiêu cũng đi ra khỏi phòng ngủ, thấy Thịnh Hoàn Hoàn đang đội mũ cho Lăng Thiên Vũ.
Cậu nhóc mặc quần yếm, lộ ra cẳng chân trắng nõn, trên người mặc một cái áo thun trắng, trên khuôn mặt nhỏ trắng trẻo đáng yêu có thêm chút lạnh lẽo và trầm ổn không phù hợp với độ tuổi, sau khi đội mũ, trông cậu có vẻ rất ngầu, vừa đẹp trai vừa đáng yêu.
Lăng Tiêu đi qua, bế cậu nhóc lên đi ra ngoài.