Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 37: Chương 37




Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn cũng không vì Cố Bắc Thành mà do dự, cô nói: “Anh ta có trở về hay không em không biết, nhưng em biết, lúc này đây, em không muốn đứng tại chỗ chờ anh ta nữa.”

Từ lúc ba xảy ra tai nạn xe, anh ta lựa chọn làm như không thấy mà lái xe rời đi, trái tim cô cũng đã lạnh rồi!

Sáu năm thời gian, cô vì anh ta mà đã làm bao nhiêu chuyện, ba mẹ xem anh ta là con trai trong nhà mà đối đãi, dưới tình huống như vậy, anh ta lại có thể đem bọn họ vứt bỏ không chút vướng bận, lòng của anh ta ác biết bao?

Có lẽ Bạch Tuyết thật sự không thích hợp với anh ta, nhưng đó cũng là chuyện của anh ta, đó là lựa chọn của anh ta, có quan hệ gì với cô?

“Bắt đầu rồi, chúng ta vào đi.”

Nghe trong đại sảnh truyền ra âm thanh, Thịnh Hoàn Hoàn cầm lấy túi xách, cuối cùng nhìn về phía Cố Bắc Thành: “Bắc Thành, nếu anh còn coi em là bạn, sau này đừng nhắc tên anh ta trước mặt em nữa, bất kể em sống như thế nào.”

Cô không cần anh ta thương hại, cũng không cần anh ta chúc phúc, chỉ mong đời này chưa từng quen biết anh ta.

Nhìn bóng lưng mỏng manh của Thịnh Hoàn Hoàn, Cố Bắc Thành biết mình không ngăn được cô, nhưng anh ta cũng không thể trơ mắt nhìn cô rời khỏi Mộ Tư, lại rơi vào vòng tay của ma quỷ.

Anh ta bực bội lấy điện thoại di động ra, liên lạc với Mộ Tư.

Điện thoại vang lên thật lâu đối phương mới bắt máy, lại là giọng của một người phụ nữ, “Alo, anh tìm Mộ Tư sao, xin chờ một chút.”

Cố Bắc Thành đoán người phụ nữ nghe điện thoại này hẳn là Bạch Tuyết, tâm tình liền trở nên phức tạp, không đợi bao lâu, giọng nói của Mộ Tư từ trong điện thoại truyền đến: “Có việc gì sao?”

Mộ Tư và Cố Bắc Thành một tuần này cũng không liên lạc với nhau, quan hệ của bọn họ đã đoạn tuyệt theo quan hệ của Mộ Tư và Thịnh Hoàn Hoàn.

Có một số thứ trong lòng mọi người đều rõ ràng, chỉ là ngầm hiểu mà thôi.

Ngữ khí của Mộ Tư lúc này rất lạnh lùng.

Cố Bắc Thành cố nén lửa giận: “Bây giờ cậu đang ở đâu, tôi muốn nói chuyện với cậu về Hoàn Hoàn…”

Cố Bắc Thành còn chưa nói xong, Mộ Tư đã không kiên nhẫn cắt đứt lời anh ta: “Cố Bắc Thành, tôi và cô ấy đã chia tay rồi, hiện tại tôi đã có Bạch Tuyết, cho nên đừng nhắc tới chuyện của cô ấy với tôi nữa, tôi biết cậu thích cô ấy, vậy thì chăm sóc cô ấy thật tốt đi!”

Cố Bắc Thành vừa nghe lời này của Mộ Tư, lập tức nổi trận lôi đình: “Mộ Tư cậu có phải là đàn ông không? Được, cậu mặc kệ đúng không, đừng hối hận.”

Nói xong Cố Bắc Thành nổi giận đùng đùng cúp điện thoại.

Bạch Tuyết nâng lên bàn tay có chút huyết sắc, thanh thuần xinh đẹp hỏi: “Mộ Tư, anh ta nhắc tới cô ấy là ai?”

Bạch Tuyết miễn cưỡng cười vui hỏi.

Mộ Tư thu hồi di động, thu hồi phiền não trong lòng, cưng chiều xoa xoa tóc Bạch Tuyết, ôn nhuận như ngọc giải thích: “Cô ấy là một người phụ nữ trong quá khứ của anh, đừng nghĩ nhiều, em đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải lên máy bay.”

Bạch Tuyết mặt lộ vẻ ngượng ngùng, nũng nịu nói: “Em, em sợ bóng tối……”

Lăng gia, Thịnh Hoàn Hoàn tiến vào đại sảnh yến hội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.