Lúc này Mã Lai lại không dám nói gì.
Vòng bạn bè của bọn họ lớn như vậy, Thịnh Hoàn Hoàn đứng bên ngoài cục dân chính một ngày, còn có Bạch quản gia đi cùng, bọn họ không muốn biết chuyện này cũng khó.
Nhưng bây giờ nói cái gì cũng đã muộn, chị dâu trong lòng bọn họ đã gả cho Lăng Tiêu, bây giờ nói cho lão đại thì có ích lợi gì?
“Nhàn rỗi như vậy sao, tối hôm qua đi xem mắt không có kết quả gì à?”
“Không, không có.”
Mộ Tư rót cho mình một ly rượu vang đỏ, đi tới trước cửa nhìn New York phồn hoa, đáy mắt hiện lên một mảnh thâm tình: “Tối hôm qua có những người nào tới Lăng gia?”
Trước mắt Mộ Tư và Lăng Tiêu không hề có qua lại gì, nhưng chuyện làm ăn buôn bán mỗi ngày một biến ảo, anh ta cần hiểu rõ một chút cũng không có gì là xấu.
Trong lòng Mã Lai âm thầm kêu khổ: “Lệ Hàn Tư đi, em còn nhìn thấy anh Bắc Thành, anh ấy hẳn là đi cùng Cố Tây Tây, còn có Đường Nguyên Minh cũng tới.”
Vậy sao, Hải Thành ngũ thiếu, ba người đều đến đông đủ rồi.
Mộ Tư nhìn ly rượu vang đỏ, cười lạnh, “Không ngờ Đường Nguyên Minh cũng có hứng thú với loại yến hội này.”
“Hẳn là bị Đường lão thái ép đi, anh ta giữa chừng nhận một cuộc điện thoại liền chạy đi, Lệ Hàn Tư cũng vậy, chỉ hiện than một lát sau đó cả đêm không thấy bóng dáng.”
“Lăng Tiêu đâu?”
“Không biết, chưa từng thấy hắn tiếp cận ai.
Mã Lai không dám nhắc tới Thịnh Hoàn Hoàn chút nào.
Không nghe được tin tức nào có tác dụng, Mộ Tư không hỏi nhiều nữa, sau khi tán gẫu vài câu với Mã Lai vài câu liền cúp điện thoại.
Nhà cũ Lăng gia.
Lăng lão thái thái rất có tâm cơ hẹn mấy bà già tụ tập cùng nhau chơi mạt chược, chơi mấy vòng vẫn thắng, lão thái thái cười không khép miệng được.
“Ai da uy, trước đây Đường lão tiên sinh bấm quẻ cũng thật chuẩn, buổi chiều Hoàn Hoàn vừa vào cửa, mọi người nhìn xem vận may của tôi liền tốt lên, chơi ván nào thắng ván đó, đúng là vượng gia mà.”
Nghe xong lời này của Lăng lão thái thái, Đường lão thái thái kéo dài khuôn mặt giận dữ trừng mắt nhìn Lăng lão thái thái nói: “Bà già chết tiệt này quá không trượng nghĩa, đã nói không đoạt với tôi, việc này tôi không làm được, chờ Minh nhi trở về tôi làm sao ăn nói với nó?”
Đường lão thái thái chính là vợ cả của Đường Huyền Vũ.
Năm đó Thịnh Hoàn Hoàn sinh ra, Đường Huyền Vũ cũng dưỡng bệnh ở bệnh viện đó, lúc đó ông ta khẳng định đứa bé này là báu vật, tương lai ai cưới được cô vào cửa thì nhất vượng người, vượng gia, vưởng cả toàn tộc.
Lúc đó ông ấy còn cảm thán, cũng không biết tương lai tiểu tử nào có phúc khí cưới được cô.
Lúc ấy Đường lão thái thái đang chăm sóc ông ta còn Lăng lão thái thái vừa vặn đến thăm cho nên đều nghe được những lời này của Đường Huyền Vũ.
Mấy năm nay Thịnh gia phát triển, làm cho hai lão thái thái đối với lời nói của Đường Huyền Vũ tin tưởng không nghi ngờ.