Mở màn hình LCD trên tường ra, Lăng Thiên Vũ còn đang ngủ say, bên giường có thêm một dáng người thanh tú.
Thịnh Hoàn Hoàn vừa mới tắm xong đang bôi thuốc mỡ lên cánh tay, tuy rằng phơi nắng một ngày cũng đen không ít, nhưng so với người bình thường, cô vẫn trắng hơn rất nhiều.
Cô mặc quần đùi, hai cái chân thon dài trắng như tuyết lắc lư qua lại.
Lăng Tiêu nhìn cô chằm chằm, trong mắt lạnh lẽo, hận không thể chạy lại tóm cô lên giường.
Vừa đặt thuốc mỡ xuống, Thịnh phu nhân liền gọi điện thoại tới.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn cậu bé một cái, vội vàng cầm lấy di động đi ra ngoài ban công, “Mẹ.”
Mà Lăng Tiêu ở phòng đối diện, lập tức cầm lấy tai nghe.
Tối hôm qua Lăng Tiêu đặt máy nghe lén vào di động của Thịnh Hoàn Hoàn tất cả cuộc gọi và tin tức của cô hắn đều có thể nhìn thấy.
Ngoài ra hệ thống còn có thể định vị cụ thể vị trí của cô, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể biết Thịnh Hoàn Hoàn đang ở đâu.
“Hoàn Hoàn, tối hôm qua ngủ có ngon không?”
Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ giọng nói: “Ngủ được mẹ ạ.”
Trên thực tế, đêm qua là đêm ngủ ngon nhất từ hôn lễ đến nay.
“Vậy là tốt rồi, con ngủ giường lạ, mẹ lo lắng con không ngủ được.”
Nói xong, Thịnh phu nhân dừng một chút, lại nói tiếp với Thịnh Hoàn Hoàn: “Tối hôm qua con đi vội vàng, có mấy lời mẹ chưa kịp nói với con.”
“Tính con mẹ hiểu, là một đứa trẻ trọng tình trọng nghĩa, nếu con đã lựa chọn Lăng Tiêu thì phải làm tốt bổn phận của một người vợ, phải hiếu kính với lão thái thái, chăm sóc tốt cho cha con Lăng Tiêu, những chuyện khác buông xuống được thì buông xuống đi!”
Thịnh Hoàn Hoàn biết, Thịnh phu nhân là chỉ Mộ Tư.
Ngón tay cái đặt trên ban công nhẹ nhàng nói: “Mẹ, con biết, nếu gả cho Lăng Tiêu, con sẽ không có những tâm tư không nên có nữa.”
Thịnh Hoàn Hoàn trả lời, khiến sắc mặt Lăng Tiêu giản ra.
“Mẹ thấy nó rất lịch sự, tư thế oai hùng toả sáng, tuy rằng bên ngoài bình luận về nó không tốt, nhưng con người luôn có chỗ đáng khen, hai người đã trở thành vợ chồng, mẹ hy vọng con có thể sống thật tốt với nó, ân ân ái ái, bạch đầu giai lão.”
Lời nói của Thịnh phu nhân khiến mũi Thịnh Hoàn Hoàn cay cay.
Làm mẹ đều là ngóng trông con của mình sống thật tốt, nhưng có phải cô không muốn sống với hắn đâu, nhưng cô thật sự không dám tới gần Lăng Tiêu, có thể tương kính như tân cũng đã là may rồi.
“Mẹ, lời mẹ nói con nhớ kỹ.”
Không cầu tương cứu trong lúc hoạn nạn, chỉ cầu tương kính như tân.
“Còn nữa, nếu hai người đã lĩnh giấy chứng nhận, hôn lễ còn phải làm……”
“Mẹ, con đang muốn nói với mẹ chuyện này.”
Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng cắt ngang lời Thịnh phu nhân: “Con và Lăng Tiêu không có ý định tổ chức hôn lễ, nếu như Lăng lão thái thái tìm mẹ, mẹ nhất định phải từ chối, cho dù tìm cớ gì cũng được, nhất định phải từ chối hiểu chưa?”
“Tại sao?”