Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 93: Chương 93




Lăng Tiêu liếc nhìn bát mì trước mặt một cái, mày rậm từ từ cau lại: “Tôi không ăn rau thơm.”

“Vầy à, tôi lựa ra giúp anh.” Thịnh Hoàn Hoàn lập tức cầm lấy đũa, dốc lòng hầu hạ quý ngài này, giúp hắn lựa từng cọng ray thơm ra khỏi bát mì.

Lăng Tiêu nhìn cô gái trước mắt ở khoảng cách gần, lông mày đen, đôi mắt to tròn, đôi môi hồng nhuận, làn da trắng nõn nhẵn nhụi, óng ánh sáng trong, còn lộ ra chút hồng.

Hắn không khỏi nhớ tới lời nói trước đó của cô, trong lòng lạnh lùng chế giễu: Khó trách cô ta tự tin như thế, nói cái gì mà mỹ phẩm dưỡng da đắt đỏ đến mấy cũng không nuôi ra được làn da tốt như vậy, hiện tại xem ra thật sự có tư cách kiêu ngạo.

Làn da của Thịnh Hoàn Hoàn giống như sứ trắng thượng đẳng, bóng loáng tinh tế, sáng óng long lanh, mềm mại như da em bé, rất ít người thành niên có làn da tốt như vậy!

Về phần dung mạo…

Ánh mắt Lăng Tiêu liếc qua môi cô: Miễn cưỡng cũng vừa mắt.

“Xong rồi.” Thịnh Hoàn Hoàn đã lựa sạch rau thơm trong mì ra.

Lăng Tiêu mặt không cảm xúc mà cầm đũa nếm thử, thản nhiên nói: “Tô mì này là cô nấu?”

Thịnh Hoàn Hoàn khẽ gật đầu, thử dò hỏi: “Không hợp khẩu vị của anh sao?”

Lăng Tiêu không nói gì, lại ăn vài miếng, sau đó đột nhiên nói một câu: “Về sau cô nấu cơm cho tôi và Thiên Vũ!”

“A?”

Lăng Tiêu nhướng mày kiếm lên: “Chẳng lẽ đây không phải nghĩa vụ của cô sao? Thế nào, không muốn à?”

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức lắc đầu, tiếp đó lại gật đầu một cái: “Không, tôi sẽ làm, chỉ là không ngờ anh đánh giá cao tài nấu nướng của tôi như vậy.”

Có dùng đầu ngón chân cô cũng đoán ra, nếu cô lắc đầu thì tiếp theo hắn nhất định sẽ nói: Không muốn thì cút cho tôi.

Nói thật, Lăng Tiêu thích ăn mì cô nấu làm Thịnh Hoàn Hoàn rất mừng rỡ.

Người ở dưới mái hiên, có thêm kỹ năng sinh tồn cũng là thêm một phần bảo hộ.

Thịnh Hoàn Hoàn quyết định nhất định phải chinh phục dạ dày của Lăng Tiêu, để tránh hắn động một chút lại muốn đuổi cô đi, mà cô lại có chuyện nhờ vả hắn, tình cảnh quá xấu hổ.

Có thêm một phần kỹ năng trong tay, về sau Lăng Tiêu nhớ đến cô còn có sở trường này, nể tình cô có chút tác dụng thì nói chuyện cũng giữ lại ba phần thể diện.

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đi tìm giấy bút: “Anh có thể nói cho tôi biết khẩu vị của mình và Thiên Vũ không?”

Lăng Tiêu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Thịnh Hoàn Hoàn, ngón tay thon dài gõ từng cái lên mặt bàn, còn tao nhã mà ăn hết phần mì còn lại.

Thịnh Hoàn Hoàn thấy hắn ăn sạch bát mì thì chủ động đưa qua một tờ khăn ăn trắng noãn.

Lăng Tiêu lạnh lùng liếc cô một cái, chùi miệng và tay rồi mới chậm rãi mở miệng: “Tôi không ăn rau thơm, rau hẹ, rau cần, rau dưa muối, quả cà, mướp đắng, củ hành tây, cà rốt…”

Thịnh Hoàn Hoàn ghi lại hết, phát hiện quý ông đây không phải dạng kén ăn bình thường, phải ghi hết nửa tờ giấy hắn mới dừng lại.

“Vậy Thiên Vũ thì sao?” Hi vọng nhóc con này đừng kén ăn giống ba của nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.