Nếu cô ta quan tâm anh thì đã nói ra cách giải quyết cho em, mà không phải để anh chịu tội ở đây, cô ta căn bản không lo cho anh, không đau lòng anh.
“Hoàn Hoàn… Anh ngứa…”
Bạch Tuyết lau đi nước mắt, cầm lấy khăn mặt rơi trên đất rồi tiến vào phòng tắm thật nhanh, làm lạnh khăn xong thì chạy ra lau lưng cho anh ta.
Mộ Tư dừng hừ hừ, nhưng không bao lâu sau lại la lối bảo ngứa.
Không biết lặp lại bao nhiêu lần như thế, giày vò đến hơn nửa đêm Mộ Tư mới ngủ say được.
Hôm sau mở mắt ra, Mộ Tư liền trông thấy Bạch Tuyết nằm sấp bên cạnh mình, trên người anh ta còn có một cái khăn lông ướt.
Tối hôm qua uống quá nhiều, hiện tại Mộ Tư hơi đau đầu, không nhớ rõ chuyện tối ngày hôm qua lắm, chỉ biết có một cô gái vẫn luôn chăm sóc cho mình.
Rất hiển nhiên, cô gái đó chính là Bạch Tuyết.
Mộ Tư đứng dậy, cẩn thận ôm Bạch Tuyết lên giường, sau đó cầm điện thoại đi ra bên ngoài, liên hệ với người cùng uống rượu tối hôm qua.
Lần này Mộ Tư bay từ Mỹ qua Hàn chủ yếu là muốn bàn một vụ hợp tác, nó rất quan trọng đối với sự phát triển trong tương lai của Mộ thị, một năm trước đôi bên đã bàn bạc thoả đáng.
Vì vụ làm ăn này, Mộ Tư đã tới Hàn Quốc mấy lần, lần này cuối cùng cũng có kết quả.
Người nghe máy là một phụ nữ trung niên tính cách hào sảng: “Mộ tổng, nhanh vậy đã tỉnh rượu rồi, ông nhà tôi còn nằm trên giường ngáy o o, không ngờ tửu lượng của Mộ tổng kinh người như thế, thật làm người ta bất ngờ.”
Mộ Tư cười nói: “Hàn phu nhân chê cười, tôi không phải đối thủ của Hàn tổng, nếu không phải Hàn tổng nhường tôi ba ly thì người ngã xuống trước nhất định là tôi rồi.”
Hàn phu nhân nói: “Mộ tổng khiêm tốn, chuyện hợp tác chúng ta cứ dựa theo tối hôm qua đã bàn, buổi chiều tới công ty ký kết, hi vọng có thể gặp được vị hôn thê xinh đẹp tao nhã của anh.”
Vị hôn thê mà Hàn phu nhân nhắc đến chính là Thịnh Hoàn Hoàn. Thịnh Hoàn Hoàn và Mộ Tư từng tới Hàn Quốc hai lần, vợ chồng Hàn phu nhân có ấn tượng rất sâu với cô, vì thế tối hôm qua Mộ Tư ra ngoài cũng không dẫn theo Bạch Tuyết.
Mộ Tư cười cười, không trả lời thẳng: “Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Khi Mộ Tư trở lại phòng ngủ, Bạch Tuyết đã thức dậy.
Mộ Tư đi sang ngồi, nhìn khuôn mặt nhỏ tinh xảo trước mắt mà cưng chiều vuốt vuốt tóc cô ta: “Tối hôm qua vất vả cho em.”
Bạch Tuyết ngượng ngùng cười cười: “Không vất vả, lúc trước gian nan như vậy mà em cũng sống với anh được, chút khổ này đã đáng là gì?”
Trong vụ tan nạn năm đó, Bạch Tuyết mất đi người cha, Mộ Tư cũng mất song thân, còn bị mất một chân, thời gian đó thật sự quá dày vò.
Nếu như không có cô thì chỉ sợ cả đời anh cũng không thể bước ra khỏi bóng tối tuyệt vọng, cô nhỏ gầy như vậy thì năm đó làm sao chống đỡ được anh?
Nhớ tới năm đó Bạch Tuyết nho nhỏ cùng hắn thức trắng vô số đêm, Mộ Tư đau lòng không thôi.
Lúc này Bạch Tuyết mở miệng: “Anh Mộ, em muốn thẳng thắn với anh một chuyện.”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của Bạch Tuyết, Mộ Tư rất muốn cười: “Nói đi.”