Cô Vợ Đáng Yêu Của Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo

Chương 16: Chương 16: Cô thật không dễ dàng




Xuống xe, cô không có tiền, vì vậy vô cùng không hiền hậu đẩy cửa bỏ chạy.

Tài xế tức giận mắng chửi ở phía sau nhưng bất đắc dĩ, cô chạy quá nhanh.

Trong lòng Hạ Bạch lẩm nhẩm, Tiểu Hòa, em nhất định không có chuyện gì a, nhất định!

Đi tới phòng y tá trong trường, nồng nặc mùi thuốc sát trùng làm cho trong lòng cô hoảng hốt.

Giống như lại trở về ngày ấy đi tìm mẹ.

Ngoài phòng mưa to giàn giụa, mẹ thoi thóp một hơi dặn dò bọn họ, các con phải nâng đỡ lẫn nhau, sống cho thật tốt…

Đi vào phòng, sắc mặt của Tiểu Hòa trắng bệch đập vào mi mắt của cô, trái tim của cô dường như trong nháy mắt ngừng đập.

“Tiểu Hòa…” Cô nhào tới ôm thấy thân thể em trai, nước mắt chảy xuống.

Giáo Y nói: “Thân thể em trai cô rất yếu, hơn nữa mỗi ngày suy nghĩ lo lắng, còn nhỏ cứ như vậy thật không tốt.”

Cô càng tự trách, cũng tại mình không tốt, khuya ngày hôm trước không nên không trở về nhà, làm hại Tiểu Hòa bị lo sợ quá độ…

“Cho cậu ấy ăn nhiều thức ăn bổ dưỡng, an ủi tinh thần của cậu ấy là được, không cần gấp gáp như vậy.”

Thầy thuốc không biết mối quan hệ giữa bọn họ, dĩ nhiên cảm thấy cô rất lo lắng.

“Tôi biết rồi.” Cô chậm rãi nói, đưa tay sờ sờ mặt của Tiểu Hòa.

Tiểu Hòa, em thế nào…

Gần đây Tiểu Hòa luôn mệt mỏi, kêu đau đầu.

Hơn nữa cũng không phải là lần đầu tiên ngất xỉu như vậy, lần trước lúc cậu đang làm bài tập cũng thế…

Nhất định cậu quá mệt mỏi, dinh dưỡng không đủ mới đưa đến kết quả như thế.

Chủ nhiệm lớp đi tới khuyên Hạ Bạch, Hạ Bạch kéo tay chủ nhiệm lớp nói: “Cô giáo làm phiền cô chăm sóc cho em trai tôi nhiều hơn, thân thể của nó cũng rất không tốt…”

“Cô yên tâm đi, làm người cần phải vậy.”

“Vậy, có thể để cho Tiểu Hòa học ngoại trú không?”

“Chuyện này… Trường học quy định, sợ là không dễ làm…” Cô giáo có chút khó xử nói: “Như vậy đi, tôi sẽ nói với hiệu trưởng một chút, để cho cậu ấy ở chung với ba người, nghỉ ngơi một chút, nếu cậu ấy không thoải mái, chúng tôi gọi điện thoại cho cô, cô tới đón cậu ấy về.”

Hơn nữa thân thể của cậu ấy kém như vậy, mỗi ngày đi tới đi lui, đối với cậu ấy cũng không tiện, phải hay không?”

Cô giáo cố gắng làm chuyện mình có thể làm, đồng thời cũng không chịu nổi trách nhiệm.

Nếu như Tiểu Hòa xảy ra chuyện trong tay cô, vậy đối với cô có ảnh hưởng tương đối không tốt.

Hạ Bạch suy nghĩ một chút, cũng đúng, đành nói: “Vậy tôi cám ơn cô trước, cám ơn…”

Đang nói, Tiểu Hòa tỉnh lại, nhìn thấy chị lập tức lộ ra nụ cười ngây thơ, “Chị, sao chị lại tới đây?”

“Tiểu Hòa! Em đã tỉnh? Không có sao chứ?” Cô vội vã tiến tới.

“Em có thể có chuyện gì? Có chút mệt mỏi thôi, tối hôm qua xem tivi rất trễ…” Nói xong, cậu còn ngáp một cái.

Hạ Bạch biết, em trai vì đợi cô về nhà.

“Tiểu Hòa, đi, chị dẫn em về nhà ăn một chút đồ bổ được không?”

“Không cần.” Tiểu Hòa cong môi từ chối, “Chị… Hôm nay ngày tựu trường đầu tiên, em muốn tiếp xúc với nhiều bạn học. Ngày mai là thứ bảy rồi, em về nhà, chị nấu cơm cho em, có được không?”

Hạ Bạch không nỡ, nhưng tấm lòng của em trai, cô phải quan tâm, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.

Thấy thuốc cho cậu uống đường glusco, Tiểu Hòa quyết định tự mình phải cố gắng từ được chị chăm sóc đến chăm sóc lại cho chị.

Vì vậy cố gắng muốn Hạ Bạch trở về, không cần lo cho cậu.

Hạ Bạch biết tấm lòng của em trai, không thể làm gì khác hơn là nén nỗi buồn, gật đầu rời đi.

Các thầy giáo cũng cảm thán, cô bé này thật không dễ dàng, nhìn dáng dấp cũng chưa học đến đại học chứ?

Aizz…

Hạ Bạch vô cùng lo lắng bệnh của Tiểu Hòa, mặt mày ủ dột đi ở trong sân trường.

Vóc người cô nhỏ nhắn, vẻ mặt trẻ trung non mềm, da thịt trắng nõn, đôi mắt to xinh đẹp hết sức thu hút sự chú ý của người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.