Cô Vợ Đáng Yêu Của Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo

Chương 6: Chương 6: Không cho mặt mũi




Đến lúc này, Hạ Bạch vẫn còn mê hoặc, “ Tôi nghĩ anh nhận lầm người rồi? Cùng bạn gái gây gổ nên bị mờ mắt sao? Ngay cả bạn gái cũng không nhận ra?”

Bạn gái? Ha ha…..

Dã tâm của cô thật đúng là không nhỏ, hiện tại còn muốn làm bạn gái của anh, chẳng lẽ cô còn ước mơ làm vợ của anh hay sao?

Anh đến gần mặt của cô, mập mờ nói: “ Tối nay biểu hiện tốt, có lẽ để cho em làm bạn gái của tôi, hả?”

“ Mẹ nó!” Cô cắn răng mắng to, một quyền vung qua, đánh vào trên cằm anh.

Đồng thời dùng thân thể hung hăng va chạm, đâm vào người anh, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Cô gái đáng ghét, xem ra anh thật không cần thiết gì cho cô mặt mũi!

Một bàn tay níu lấy cô, trực tiếp vung vào trên tường, cúi người xuống, bắt được hai tay của cô.

Từ trong túi móc ra còng tay, anh đem lấy hai tay của cô cố định ở phía sau.

Hạ Bạch kinh hoàng giãy giụa, “ Anh làm gì đấy!”

Hoắc Lôi Đình cười lạnh, “ Làm gì? Không ngại chúc mừng em…em thành công, em đã khiến cho tôi chú ý, để cho tôi muốn chơi em thật tốt rồi….”

“ Anh ghê tởm! Vô sỉ! Hạ lưu!” Cô hung hăng giãy giụa, bất đắc dĩ không thoát được còng tay lạnh lẽo.

Nơi này là khúc quanh thu hẹp, cô bị kẹp gắt gao ở một góc nhỏ 90 độ.

Nhiều lần giãy giụa cũng đụng phải nơi bộ vị của anh đã sớm cứng rắn.

Trên người cô, tươi đẹp nhất chính là hơi thở thiếu nữ làm cho người nào đó càng ngày càng hưng phấn, hai mắt phủ lên một lớp đỏ au.

Hai bàn tay to bóp chặt cô, không cách nào nhúc nhích, Hạ Bạch vừa tức, vừa sợ.

Thân thể cư nhiên hết sức không biết thẹn thùng làm ra phản ứng.

“ Ưmh…..” Cô khống chế không được, bật ra tiếng rên.

“ Còn mắng tôi? Có lẽ em đã quên tối hôm qua mình biểu hiện như thế nào…..” Anh tiến tới cắn vành tai của cô.

Tay phải bắt đầu không an phận dời xuống dưới, mặc dù lúc này cô thật sự sợ hãi, nhưng tại sao lại mơ hồ cảm thấy một loại cảm giác kỳ quái……

Hoắc Lôi Đình là cao thủ tình trường, chỉ cần cô gái anh chơi đùa qua một lần, anh đều có thể nhanh chóng nắm được toàn cục, trở thành người chủ động.

“ Cứu mạng….. Cứu mạng a!” Cô bị dọa đến hét ầm lên, đang mong đợi có người có thể nghe tiếng kêu tới cứu cô.

Nhưng cô cũng không biết, công ty vốn đang náo nhiệt, lúc này lại không có một bóng người.

Trong hành lang đầy vệ sĩ áo đen đứng nghiêm chỉnh, cô thật sự gọi rách cổ họng cũng vô ích.

Lúc nãy, Hoắc Lôi Đình biết được, ông già kia là cha của cô.

Nói cách khác, thân thể của cô vẫn thuộc về một mình anh.

Chỉ cần anh ở trên người nào đó lưu lại dấu vết thuộc về anh, đợi đến khi anh chơi đùa chán ngán thì đều phải chết.

Ở trong không gian thu hẹp, nhiệt độ không ngừng tăng lên, Hạ Bạch cơ hồ tuyệt vọng cắn răng.

Ngày hôm qua cô mới vừa bị một người đàn ông không nhìn thấy mặt khinh nhờn, bây giờ lại……

Rốt cuộc cô phạm lỗi gì lại bị ông trời khinh bỉ như vậy, đùa bỡn làm vui?

Trong lúc này, điện thoại của Hoắc Lôi Đình đột nhiên vang lên.

Tiếng chuông có một không hai làm cho anh ngừng một chút, nhỏ giọng mắng một tiếng, móc điện thoại ra nhận máy.

Vẻ mặt anh nghiêm túc, cố gắng để cho hơi thở của mình bình tĩnh lại.

Đồng thời vỗ tay phát ra một tiếng, bên ngoài nhanh chóng xuất hiện hai người áo đen.

Anh nhìn về phía hai người chỉ chỉ Hạ Bạch đã bị khóa lại.

Ý bảo bọn họ dẫn cô đi.

Sau khi thuộc hạ nắm được cô, anh vừa đi ra ngoài, vừa nghe điện thoại, “ Mẹ, có chuyện gì sao….”

Hạ Bạch tức giận đến cắn răng, không ngừng giãy giụa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.