Editor: Trà sữa trà xanh
Nụ hôn cường thế mà bá đạo hơn so với những lần trước đó, khiến môi lưỡi
của cô đều đau, người đàn ông nằm ở trên người cô tựa như một con sói,
sói hàng thật giá thật, Tần Ngu không hề kinh nghiệm bị hôn đến đầu óc
choáng váng.
Bàn tay của anh cũng không an phận, cơ hồ là trượt
dọc theo đường cong của cô, mà mỗi một chỗ anh dừng lại để vuốt ve, đều
khiến Tần Ngu không nhịn được run rẩy, mèo hoang giương nanh múa vuốt
biến thành con thỏ nhỏ ôn thuận, toàn thân vô lực tựa đầu vai của anh,
thần sắc mê ly, mà khi bàn tay anh vòng qua chân Tần Ngu, cuối cùng cô
cũng phát giác được một tia nguy hiểm, tim mãnh liệt nhảy dựng, đưa tay
ấn chặt bàn tay anh, môi vẫn bị người nào đó đè nặng phun ra một câu mơ
hồ không rõ, “Tống Mạc anh điên khùng ...”
Giữa ban ngày ban mặt bộc phát thú tính quá trớn, người đàn ông này, thật đúng là biết chọn thời điểm!
Động tác của anh quả nhiên chần chờ mấy giây, sau đó dừng lại, há mồm cắn
vào môi cô một cái cho hả giận, mới trầm giọng buông cô ra.
”Anh
cầm tinh con chó sao?” Tần Ngu che miệng hé ra khuôn mặt đỏ rực trừng
anh một cái, bộ dáng phá lệ xinh đẹp, chỉ nhìn thôi cũng khiến anh không nhịn được muốn nhấn cô trên thân xe hung hăng hôn một lần nữa.
Bất quá cuối cùng tự chủ của anh cực mạnh, đè xuống rung động trong lòng,
giọng nói phá lệ trầm thấp từ tính phun ra một câu, “Về sau đừng bôi
thoa thứ gì trên miệng, anh không thích ăn vật phẩm hóa học.”
Về sau? Ôi, người đàn ông này còn muốn cường hôn cô nữa, thật không biết xấu hổ, còn đòi hỏi nhiều như vậy.
Tần Ngu liếc mắt bễ nghễ nhìn anh một cái, cúi đầu sửa sang lại quần áo mất trật tự, đồng thời phun ra một câu, “Lưu manh.”
Anh khẽ cười một tiếng, trong mắt thon dài đen nhánh đều là vụn nhỏ ánh sáng.
Tần Ngu liếc mắt nhìn, trái tim lại mãnh liệt nhảy dựng, hơi co quắp vuốt
ve vạt áo, mới thoáng trấn định vài phần, xoay người rời đi.
Mới vừa bước ra một bước, cổ tay bị người níu lại, “Đi đâu?”
Tần Ngu vừa muốn há mồm bật thốt ra “Anh quản được sao?” Trong đầu đột
nhiên vọt qua hình ảnh vừa mới bị cường hôn, lời nói đã xoay quanh ở đầu lưỡi thu trở lại, phẫn nộ phun ra một câu, “Đến Thịnh Thiên phỏng vấn.”
”Tiền anh đưa em không đủ xài sao? Tại sao phải đi phỏng vấn?”
“. . . . . Em không muốn ăn không ngồi rồi.”
Tống Mạc hơi kinh ngạc liếc nhìn cô một cái, “Lên xe.”
”Không được, em thích tự thân vận động, tự em đi, anh không được phép nhúng
tay vào.” Ngưng mấy giây, Tần Ngu lại nói, “Chuyện này không có thương
lượng, nếu không buổi sáng ngày mai anh vẫn không có bữa sáng ăn đâu.”
Anh giật giật khóe miệng, mấy giây sau, đầu gật nhẹ.
Tần Ngu đi khỏi biệt thự, nhanh chóng bắt một chiếc xe ở ven đường.
Nhìn cô lên xe, anh nhàn nhã dựa vào lưng ghế lấy điện thoại di động ra, “Trợ lý
Hứa, Tần Ngu muốn đến Thịnh Thiên phỏng vấn, phái người chuẩn bị một chút.”
―――
Văn phòng thương mậu của Phó thị, đứng sừng sững trong khu phồn thịnh, mang hơi thở hùng mạnh.
Tần Ngu ngước mắt liếc mắt nhìn dòng chữ to “Thịnh Thế tập đoàn” phát sáng
rạng rỡ dưới ánh mặt trời, hít sâu một hơi, nhấc chân bước vào cửa
chính.
Trong đại sảnh to như vậy, nam nữ mặc tây phục đi qua lại, thần sắc vội vã, trong tay của bọn họ hoặc là cầm lấy cặp văn kiện,
hoặc là cầm di động, tiếng anh và trung văn xen lẫn vào nhau.
Tần Ngu là dân mù đường, địa điểm nộp đơn được định ở bộ phận nhân sự, cho
dù cô biết ba chữ bộ phận nhân sự, lại tìm không thấy phòng bộ phận nhân sự, như con ruồi không đầu đi loạn ở trong đại sảnh.
Đang lo
lắng thất thần, không cẩn thận đâm đầu vào người đàn ông khác, đợi cô
phản ứng kịp, thì đã muộn, “Bùm” một tiếng , cô đụng phải một
thân thể rắn chắc, lúc này liền cảm thấy một cỗ khí huyết vụt vụt dâng
trào, trước mắt toát ra vô số kim tinh.
Bối rối mấy giây, mới tốt một chút, ngước mắt nhìn vật thể không rõ trước mắt.
Là một người đàn ông, thoạt nhìn cường tráng lại lạnh lùng, ngũ quan vô
cùng đoan chính, mặt mày đen nhánh, môi hồng răng trắng, làn da không
phải là bạch hi, mà là màu lúa mạch cực kỳ đàn ông, khiến cả người hắn
phát ra nam nhân mùi vị nồng nặc, cuồng dã lại gợi cảm.
Tần Ngu
liếc hắn một cái, lại nhìn giấy trắng rơi xuống trên mặt đất, da mặt hơi đỏ lên, nhặt giấy trắng lên đưa tới trước mắt hắn, khẽ vuốt cằm, “Thực
xin lỗi.”
Đương nhiên Tần Ngu sẽ làm người khác chú ý, khuôn mặt
nhỏ nhắn trắng nõn thanh lịch bởi vì đã qua trang điểm mà lộ ra hương vị lãnh diễm mờ nhạt, thật giống như một đóa hoa sen duyên dáng thướt tha
vươn lên trong đầm, một thân tây phục màu đen, làm cho cô thoạt nhìn
càng thêm vài phần tiêu sái giỏi giang, cứ như vậy xuất hiện ở trước mắt người, không khỏi làm cho người hai mắt tỏa sáng.
Người đàn ông một tay tiếp nhận giấy trắng, một tay cắm trong túi quần, mang theo vẻ mỉm cười, “Đến nộp đơn sao?”
”Vâng, bất quá, tôi lạc đường, anh có thể nói cho tôi biết bộ phận nhân sự ở nơi nào được không?” Tần Ngu mấp máy môi.
”Cô đi theo tôi.”
Tần Ngu đi theo người đàn ông, vào thang máy.
Trong thang máy chỉ có hai người, bầu không khí khó tránh khỏi có chút đè nén,
Tần Ngu chưa bao giờ đơn phương độc mã cùng một người đàn ông xa lạ trong
một không gian kín như vậy, có chút không được tự nhiên.
Huống chi, tầm mắt của người này luôn rơi vào trên người cô.
Cũng may, tốc độ thang máy rất nhanh.
Đi ra khỏi thang máy, trước mắt liền xuất hiện cảnh tượng tấp nập người,
trong hành lang bên ngoài bộ phận nhân sự cơ hồ bị nam nữ mặc tây phục
chiếm hết, hàng năm Thịnh Thiên chỉ tuyển mộ nhân sự một lần, lại là
công ty số một số hai trong thành phố, đương nhiên người đến nộp hồ sơ
sẽ rất nhiều.
Bất quá, nghe nói, có thể lưu lại chỉ có chiếm xác suất năm phần một ngàn, giống như lên trời.
Người đàn ông dẫn cô đến liền biến mất ở trong dòng người, Tần Ngu ôm lý lịch sơ lược, lo lắng cho lần phỏng vấn này của mình.
Phỏng vấn không nhanh không chậm tiến hành, trong lúc ra ra vào vào đó, rất nhanh liền đến phiên Tần Ngu.
Đẩy cửa vào, phía trước ngồi ba người, Tần Ngu hơi run sợ giật mình, bởi vì trong đó có một người cô biết- chính là người đàn ông mới vừa rồi.
Hắn nhìn cô, nhàn nhạt cười, bình tĩnh mà ôn hòa, không biến sắc, tựa như một con báo săn.
Tần Ngu ngồi xuống, trong lòng bàn tay khẽ đổ một tầng mồ hôi.
―――
Đợi đến khi phỏng vấn kết thúc, mặt trời đã ngã về tây.
Quá trình chờ đợi vô cùng dày vò, đáy lòng Tần Ngu một chút hi vọng cũng
không có, bởi vì lấy trình độ học vấn của cô, nếu không xảy ra ngoài ý
muốn, nhất định sẽ bị loại thẳng.
Một tiếng động lớn vang lên,
”Két...” Một tiếng, cửa bộ phận nhân sự bị người đẩy ra, tất cả mọi
người trong nháy mắt an tĩnh lại, không hẹn mà cùng nhìn về phía một
trang giấy từ trong tay người tuyển mộ nhân sự đi ra từ bên trong, đó là tờ giấy quyết định vận mệnh bọn họ.
Sau lưng người phụ nữ, Tần
Ngu lại thấy người đàn ông kia nữa, bước chân vững vàng đi ra, hắn cũng
nhìn thấy cô, cách đám người, ý tứ hàm xúc không rõ câu môi.
Nhưng vào lúc này, Tần Ngu nghe tên mình vang lên, bất ngờ sững sờ mấy giây,
nội tâm của cô liền vui sướng như nổi trống pháo nổ vang trời.
Quá may mắn, quả thực là trời sập nha, cô thế nhưng cứ như vậy được vào Thịnh Thiên!
”Hoan nghênh các ngươi gia nhập Thịnh Thiên, ngày mai chính thức đi làm, tiến vào thời gian thử việc hai tháng. Làm việc tốt, công ty sẽ không bạc
đãi các ngươi.”
”Cám ơn chủ quản!”
Người phụ nữ được gọi
là chủ quản bước đi, Tần Ngu đang muốn trò chuyện với mấy cô gái cũng
được nhận vào, liền nghe thấy phía sau vang lên một giọng nói dễ nghe,
”Tần tiểu thư, chúc mừng.”
Tần Ngu ngoái đầu nhìn lại, “Cám ơn
phó tổng.” Sau khi phỏng vấn, cô mới biết được, người đàn ông bị cô đụng vào chính là phó tổng công ty.
Vài cô gái thấy thế liền đi trước, Tần Ngu đành phải đi chung thang máy với Lâm
Thần lần nữa, quá tuyệt vời, phải đi chung một lần nữa.
”Lát nữa Tần tiểu thư có bận gì không?” So sánh với trầm mặc lúc đi lên, lúc này hắn rõ ràng hào hứng hơn.
”Hả?”
”Đúng lúc tôi tan việc, nếu như Tần tiểu thư rảnh rỗi, tôi muốn mời cô ăn
cơm.” Hắn gọn gàng dứt khoát, giống nhau cảm giác hắn cho người ta thấy, quyết đoán giỏi giang.
Trong lòng Tần Ngu khẽ chấn động, cô
không phải là cô gái cái gì cũng không hiểu, ánh mắt của người đàn ông
này nhìn chằm chằm cô quá mức nóng rực, cô không biết hắn có thích cô
hay không, nhưng có cảm tình, là chắc chắn.
Cho nên, cô nên cự tuyệt lời mời của hắn sao?
Đang xuất thần, lại nghe hắn nói tiếp, “Oh, đã quên nói cho Tần tiểu thư
biết, chức vị của cô là thư ký của tôi, cho nên, tôi cảm thấy giữa cô và tôi cần phải hiểu nhau hơn.”
Thư ký? Cô lại là thư ký của người này!
Chưa đi làm mà cự tuyệt lời mời của sếp, hiển nhiên không phải là lựa chọn sáng suốt.
Trầm mặc mấy giây, cuối cùng cô vẫn đồng ý.
Mặc dù cô không hiểu rõ người đàn ông này, nhưng người này làm cho người ta cảm thấy hết sức đứng đắn, không giống người xấu, chỉ là ăn một bữa
cơm, sẽ không có nguy hiểm gì đâu.
―――
Hai người đang ở
trong một nhà hàng nhỏ gần đó, cũng lịch sự tao nhã, Lâm Thần chọn vị
trí gần cửa sổ, có một bình phong chạm trổ ngăn cách bên trong với ngoại giới, không gian u tĩnh độc lập, bên trong có một bàn gỗ nhỏ đen nhánh, đặt ly trà, trên đỉnh đầu có hoa đăng màu đỏ, hơi có chút hương vị cổ
kính.
Lâm Thần đưa thực đơn cho Tần Ngu, “Thích gì thì gọi, không cần khách sáo.”
Tần Ngu có chút chân chó đẩy thực đơn trở về, “Anh là thủ trưởng anh chọn trước đi.”
Lâm Thần cười, “Bây giờ là lúc tan việc, không có phân biệt cấp bậc, dựa theo thông thường, ưu tiên phụ nữ.”
Tần Ngu thấy Lâm Thần không để ý, cũng không nhăn nhó, hỏi thăm khẩu vị của hắn, rồi chọn món ăn.
Món ăn được mang lên rất nhanh, hai người vừa ăn cơm vừa câu được câu không trò chuyện, trong lúc tán dóc hăng say, Lâm Thần hỏi cô có bạn trai
chưa.
Tần Ngu kinh hãi, một miếng cơm nghẹn ở trong cổ họng.
Hắn đưa nước qua, “Sao lại kích động như vậy? Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
Tần Ngu mãnh liệt uống vài ngụm, ngượng ngùng nhìn hắn vài lần, “Lần đầu
tiên thấy phó tổng thị sát cuộc sống của nhân viên, nên ta hơi kinh ngạc thôi.”
”Kinh ngạc xong rồi có phải nên trả lời vấn đề của tôi
không?” Hắn đưa tôm đã lột sạch vỏ tới mâm sứ trước mặt Tần Ngu, hạ mi
hỏi.
Tần Ngu rủ con mắt xuống suy nghĩ mấy giây, “Không có.”