Cô Vợ Danh Môn: Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Kiêu Ngạo

Chương 94: Chương 94: Anh muốn xác định.




Chẳng lẽ trên mặt của cô viết mấy chữ tôi mang thai sao? Vì sao lại lấy đúng thuốc tránh thai?

Có chút khó khăn nhìn cô bán hàng, đang muốn lấy thứ đó mang về, lại thoáng nhìn, có một bàn tay cầm lấy cái hộp kia, một bàn tay rất đẹp và thon dài.

Vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nhìn sang, thì thoáng nhìn thấy người đang ông có vẻ mặt lạnh nhạt đang cầm cái hộp xem cẩn thận, giữa lông mày, có chút vui vẻ quen thuộc tràn ra.

Mẹ kiếp, tay Cố Uyển Uyển nắm thành quyền, con mẹ nó thực sự là oan gia ngõ hẹp mà!

Khớp ngón tay của người đàn ông hiện lên rõ ràng đang gõ gõ lên cái hộp, ngước mắt lên, trong đôi mắt kia hình như phảng phất có chút không vui từ xa nhìn tới, rơi vào gò má của Cố Uyển Uyển, “Thì ra cái em muốn mua chính là cái này?” Trong giọng nói kèm theo một chút chế nhạo.

Cố Uyển Uyển trừng mắt nhìn người đàn ông một cái, sắc mặt rất thối, tại sao lại trước mặt mọi người nói với cô chuyện này chứ! Người đàn ông này không cảm thấy mất mặt sao!

Hai tay bỏ trong túi quần, cũng không nhìn về phía người đàn ông, ánh mắt trực tiếp nhìn vào trên người cô bán hàng, “Thật ngại quá, không phải cháu lấy cái này.”

Dứt lời, xoay người, trong lòng thầm mắng một câu, mẹ nó chỉ mua thuốc tránh thai thôi mà cũng khó như vậy sao!

Sau lưng, trong bóng đêm lại truyền đến giọng nói ôn hoà của người đàn ông, vẫn là kèm theo một nụ cười, “Tôi nghĩ nếu như em mang thai thì tôi có quyền được biết.”

Cố Uyển Uyển dừng bước chân lại, mang thai? A...

Đôi mắt đen láu nhẹ nhàng đảo đi đảo lại, giữa lông mày lộ và nét vui vẻ và giảo hoạt, nếu người đàn ông này nhắc tới chuyện mang thai, cô cũng không ngại nói cho anh ta biết rõ ràng, cô, có chết cũng không muốn sinh con cho loại công tử phóng đãng như anh ta.

Nhẹ nhàng xoay người, hất cằm lên ánh mắt nhìn thẳng vào người đàn ông.

Khẽ nhìn vào quầy hàng, rất tự nhiên và thoải mái mở miệng, “Xin chào, lấy cho cháu một hộp thuốc tránh thai.”

Chưa từng có người nào đi mua thuốc tránh thai mà lại nói năng có khí phách như vậy, giống như là sợ người khác không biết, tất cả mọi người ở đây đều bị cô gái thoạt nhìn rất cao quý xinh đẹp này làm cho sợ ngây người ra.

Lông mày Cố Thành cau lại, người phụ nữ này, là muốn đánh vào mặt mũi của anh.

Một lát sau, Cố Uyển Uyển đã quay người trở lại đứng ở bên cạnh anh ta, khoé môi khẽ cong lên, đôi mắt xinh đẹp khẽ đánh giá anh ta, rõ ràng là động tác rất đơn giản tuỳ ý nhưng lại lộ ra hương vị phong tình vạn chủng. Cánh tay giơ lên nhẹ nhàng nắm lấy cái cà vạt của người đàn ông, chậm rãi tới gần, tựa vào đầu vai của người đàn ông, dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe được nói, “Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng, Cố tiên sinh, hy vọng từ nay về sau, đừng có không biết tốt xấu mà quấn quít lấy tôi, dù sao cũng phải có mức độ, không phải sao?”

Cố Thành lặng im, nghiêng mặt qua, đối mặt với ánh mắt của người phụ nữ, đó là ánh mắt rất liều lĩnh không sợ hãi, đó là ánh mắt cương quyết coi trời bằng vung, đó là ánh mắt có thể từ từ khơi dậy dục vọng muốn chinh phục của bất kỳ người đàn ông nào.

Có mức độ sao? Anh không cảm thấy như vậy.

Người phụ nữ đã nhanh chóng rời ra xa.

Lúc hoàn hồn lại, chóp mũi chỉ còn thoang thoảng mùi thơm nhàn nhạt, nhẹ nhàng trêu chọc trong lòng anh.

Nhìn dáng người uyển uyển đang ẩn mình vào bóng đêm, trong ánh mắt đen láy của người đàn ông ẩn giấu nét cười đang dần dần lan rộng ra.

Người phụ nữ này, anh muốn xác định!

Nhưng mà... Đứng lâu như vậy, con mẹ nó thực sự là rất đau mà.

Di chuyển cái chân, nhịn đau bước nhanh tới quầy thuốc, “Có trị thương được hay không?”

“À…. Bị giày cao gót giẫm bị thương ….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.