Xe chạy theo xe tải nhỏ chuyển nhà của công ty vận chuyển hướng tới khu Tĩnh An chạy tới.
Tần Ngu ôm Tần Lãng ngồi ở ghế phụ cạnh ghế tài xế, lúc đầu Tần Lãng ngồi ở phía sau , nhưng bé không cam lòng bị lẻ loi một mình, nên đã hấp tấp cởi dây an toàn bò lên người Tần Ngu, làm tròn chức trách bóng đèn sáng trưng.
Tần Ngu đối với nhà mới rất mong đợi, suốt đường đi con mắt đều sáng lấp lánh.
Tần Lãng lại phát huy bản chất nhiều lời, trái gọi chú Giang Nam một cái, phải gọi chú Giang Nam một cái, giống như là gọi hồn, khiến cho Tần Ngu nghe muốn chai hai lỗ tai luôn, thiếu chút nữa không nhịn được mà đem Tần Lãng ném từ trong xe xuống đường, thật không hiểu tính tình này của Tần Lãng là giống ai, Tống Mạc là người trầm mặc ít nói giống như là nói nhiều thêm một câu thì sẽ chết vậy, mà cô thì cũng không phải là người nói nhiều như vậy, theo lý thuyết, cũng không có khả năng giống cô.
Từ nhà trọ cũ tới khu Tĩnh An ước chừng đi xe hết một giờ, cũng may tối qua Tần Lãng vì hưng phấn mà ngủ không ngon giấc, nói một lát thì lăn ra ngủ trong lòng Tần Ngu, bên tai Tần Ngu được yên tĩnh không ít.
Lúc mười một giờ, cuối cùng xe cũng chạy tới khu An Tĩnh.
Chỗ này là khu dân cư hạng sang toạ lạc tại khu vực phồn hoa nhất của thành phố, không tiếng động mà hướng mọi người nói ra sự xa hoa của nó.
Tần Ngu áp sát trên cửa kính xe, nhìn khí thế của những căn biệt thự mắt chợt sáng lên, những căn nhà này rất đẹp thiết kế theo phong cách kiến trúc của Tây Ba Nha, không khí rất tốt tràn ngập phong cách của nước ngoài, cảm giác giống như sống trong một đống tiền.
Xe dừng lại trước một dãy biệt thự.
Tần Ngu kẹp Tần Lãng bên nách giống như kẹp củ cà rốt bước xuống xe, nhẹ bước chân chạy tới cửa biệt thự.
Có lẽ do Tần Ngu chạy lăng xăng nên Tần Lãng đã tỉnh lại, giãy từ bên hông Tần Ngu trượt xuống, dụi dụi mắt nhìn một màn mới lạ trước mắt.
Tần Ngu tiến lên dè dặt sờ soạng cái cửa chính xa hoa một chút, lại giống như cảm giác sờ cái cột điện, đáy lòng tê tê giống như bị nhiễm điện.
Hứa Giang Nam đi tới trước cửa, mở cửa ra.
Tần Ngu theo sau lưng Hứa Giang Nam bước vào nhà, cả người Tần Lãng đều áp vào trên đùi Tần Ngu, giống như một con thạch sùng.
Căn nhà rất lớn, con mắt Tần Ngu trợn thật lớn, miệng cũng há thật to, giống như một con nhóc ngây thơ chưa trải việc đời nơi quê cha đất tổ, bị căn phòng rộng lớn và tinh xảo làm cho kinh hãi. Dien_dan l3_quy1don^
Căn nhà tổng cộng có ba phòng, màu sắc chủ đạo là màu trắng nhạt, ấm áp mà thanh nhã, theo phong cách hiện đại và cổ điển đan xen vô cùng hoàn mỹ.
Một cái bàn gỗ được sơn màu trắng, sofa màu vàng nhạt, tấm lót màu trắng tinh, khay trà tinh tế sang trọng, rất xinh đẹp có thể làm gương soi, trên mặt bàn có để mấy cái ly thuỷ tinh, hình dáng rất lạ được làm thủ công, nhập từ Hungary, phía dưới trải thảm nhung thiên nga mềm mại, không khó để tưởng tượng khi đạp lên sẽ êm ái như thế nào, phía dưới cửa sổ là chiếc giường gỗ, trải một cái nệm màu trắng, là nơi đón ánh sáng rực rỡ buổi sáng rất tốt.
Ánh mắt liếc một cái, nhìn đến cái ti vi LCD mỏng dính, so với cái ti vi cũ kỹ cồng kềnh ở nhà trọ cũ thì một trời một vực, ti vi được để trên tủ trên tường có một lớp kính thuỷ tinh ngăn cách, bên trong trưng bày những vật điêu khắc lạ mắt, tiện tay sờ một cái toàn là những món đồ nhỏ mà cô không bồi thường nổi.
Phòng khách phía đông là một tấm bình phong, Tần Ngu đi tới, sau tấm bình phong là một cái khung rỗng được trạm trổ tinh xảo,chia làm nhiều ngăn nhỏ, để đặt bình hoa, các loại đồ vật bằng ngọc, mỗi một vật đều nhìn thấy rất xa xỉ, tinh xảo làm người ta phải chậc lưỡi.
Trừ cái đó ra, chiếc đèn tinh xảo đặt dưới đất, thêu trên mặt tường, góc tường là thực vật màu xanh không biết tên, mỗi một thứ, đều khiến cho Tần Ngu nghẹn họng nhìn trân trối, đó là những thứ mà cô đem bản thân và Tần Lãng bán đi cũng không đổi được một vật trang sức như vậy.
Trong đầu Tần Ngu chỉ còn lại sáu chữ, nhà giàu chính là cường hào!