Cô Vợ Danh Môn: Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Kiêu Ngạo

Chương 19: Chương 19: Hứa Giang Nam




Khi Tần Ngu về đến nhà, toàn thân đã ướt sũng, đẩy xe điện tới hành lang trong nhà trọ, tháo tây trang trên người mình xuống, đôi môi run rẩy lầm bầm một câu, "Xem ra tây trang cao cấp cũng không thể không thấm nước, lạnh chết cô nãi nãi tôi rồi."

Dùng một ngón tay xách cổ áo của chiếc áo, lại đi đến túm lấy áo khoác trên người Tần Lãng.

Tần Lãng ôm giày cao gót của Tần Ngu vì bị lạnh nên nhảy tới nhảy lui, lạnh như vậy cũng vẫn như cũ không có cách nào ngăn cản tâm tư tò mò của cậu, chớp chớp đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn Tần Ngu chằm chằm, "Mẹ, người đàn ông kia chính là ba ba sao?"

Tần Ngu nhìn đôi mắt to của Tần Lãng đầy mong đợi muốn biết câu trả lời mấy giây, "Đừng nói chuyện, cẩn thận làm nước mưa chảy vào trong miệng.

Tần Lãng lau vệt nước mưa trên mặt, "Mẹ, chúng ta đã về đến nhà, không còn mưa nữa, mẹ không cần nói sang chuyện khác."

Hiển nhiên Tần Ngu đã đánh giá thấp chỉ số thông minh của Tần Lãng, Tần Lãng là một đứa trẻ trưởng thành sớm, lời của cô hoàn toàn không lừa được Tần Lãng.

Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Không có nước mưa nhưng sẽ có gió lạnh, gió thổi vào bụng sẽ bị đau."

Tần Lãng nhăn mũi có chút đỏ, "Vậy mùa đông gió thật to, vì sao chúng ta vẫn còn mở miệng nói chuyện, hơn nữa nói xong bụng cũng không đau."

Tần Ngu có chút nhức đầu, không muốn tiếp tục cái đề tài này nữa, kéo Tần Lãng lên lầu.

Tần Lãng vô cùng cố chấp, vừa bước lên bậc thang vừa nói lảm nhảm, "Mẹ, người đàn ông kia chính là ba ba, rõ ràng người đó chính là ba ba, vì sao mẹ không thừa nhận..."

Tần Ngu ở tại lầu hai, căn phòng nhỏ, đối với hai người mà nói đã rất rộng rãi rồi.

Trong căn hộ hết sức trống trải, bước ở trên bậc thang sẽ phát ra tiếng đế giày và mặt đất chạm vào nhau, Hứa Giang Nam luôn dựa ở bên cửa nhắm mắt chờ Tần Ngu về, khi nghe được tiếng vang chậm rãi mở mắt ra, một đôi mắt đẹp, mắt đào hoa mang theo một chút quyến rũ, giống như mây mù mang một loại mê người.

Tần Ngu rủ mắt xuống kéo Tần Lãng giẫm lên bậc thang cuối cùng.

Hứa Giang Nam nhìn thấy dáng người quen thuộc, khóe môi khẽ nhếch, lộ ra ấm áp vui vẻ đi lên phía trước, "Tiểu Ngu, em về rồi."

Tần Ngu đang bị Tần Lãng nói lảm nhảm quậy đến tâm phiền ý loạn, đột nhiên bên tai truyền đến một giọng nói trong trẻo như nước, dễ nghe và quen thuộc, ngẩng đầu lên, là Hứa Giang Nam tám năm chưa gặp.

Tần Ngu sững sờ ở đó, một cái chớp mắt, cô cảm thấy thời gian phảng phất trở về tám năm trước, cũng là tình cảnh như thế này, Hứa Giang Nam mang theo vali to như vậy đứng ở trước cửa phòng cô, anh nói với cô: “Tiểu Ngu, anh phải đi.” Lúc ấy Hứa Giang Nam thi đỗ đại học, phải đi xa, Tần Ngu ngậm miệng, nước mắt không tiếng động từ hốc mắt chảy xuống, làm ướt áo, ngày đó Hứa Giang Nam chính là bộ dáng mang theo hành lý từng bước từng bước đi ra khỏi tầm mắt của cô, cô nhìn theo bóng lưng Hứa Giang Nam đã đi xa, ngửa mặt chạy vào đêm mưa đang giàn giụa, từ đó về sau, vỏn vẹn tám năm, cô cũng chưa từng nhìn thấy Hứa Giang Nam.

Người này đã từng nói muốn lớn lên cùng cô, nói muốn đi đến đầu bạc cùng cô, lại cứ tàn nhẫn rời đi như vậy, Tần Ngu yêu say đắm nên tan nát cõi lòng, cho đến sau này rất nhiều đêm Tần Ngu lại mơ tới Hứa Giang Nam nói tạm biệt với mình, cũng không chịu được khóc tỉnh từ trong mơ.

Thời gian tám năm, cô không còn nhớ thời niên thiếu của mình từng thích một người đến khắc cốt ghi tâm, cô chôn toàn bộ đoạn thời gian mang theo màu hoa đào chua xót ấy, tám năm sau, anh lại bất ngờ xuất hiện trong cuộc sống yên tĩnh của cô, năm tháng không còn như lúc ban đầu, nhưng Tần Ngu không thể không thừa nhận, tâm của cô lại kiềm chế không được mà nhảy lên, giống như lúc trước.

Rất lâu, thời gian đọng lại, Tần Ngu mới tìm được giọng nói của mình, mờ ảo phảng phất như đám mây, "Anh Giang Nam."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.