Lúc Lê Nhược xuống dưới lầu thì nhìn thấy Thẩm Ngạn dựa vào cửa xe, một tay bỏ trong túi quần, một tay để bên ngoài, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, thần thái lười biếng, gò má anh tuấn, mày cau lại khiến cho nhìn vào anh có chút côn đồ.
Nhìn thấy Lê Nhược xuống lầu, hít một hơi thuốc, rồi đứng dậy kéo cửa xe lái phụ ra, làn khói mỏng như sương mù tràn ra từ khoé môi, tiếp sau là câu nói, “Lên xe.”
Lê Nhược đứng trên bậc thang, cách anh ta một đoạn, khuôn mặt lạnh lùng cảnh giác nhìn anh ta, “Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
“Lên xe rồi nói.”
Lê Nhược lạnh nhạt nhìn chằm chằm thần sắc Thẩm Ngạn mấy giây, rồi đi xuống bậc thang, từng bước từng bước đi tới.
Cô và Thẩm Ngạn quen biết hơn hai mươi năm, tính tình anh ta ra sao, cô hiểu rất rõ, người đàn ông này từ trước đến nay nói được là làm được, không có gì là Thẩm Ngạn làm không được, hiện giờ trong tay anh ta lại giữ hình khiêu dâm của cô, cô ngoại trừ nghe theo anh ta, cũng không còn cách nào khác.
Thẩm Ngạn săn sóc đưa tay che trên đầu cửa xe cho cô khỏi đụng, ánh mắt Lê Nhược khẽ xẹt qua trên mặt anh ta, ngập ngừng mấy giây, rồi chui vào xe.
Thẩm Ngạn đóng cửa xe lại, vòng qua đầu xe ngồi vào chỗ ghế tài xế, lại nghiêng người sang bên cạnh.
Lê Nhược lui người về phía sau, “Anh muốn làm cái gì vậy?”
Thẩm Ngạn cúi người kéo cái dây an toàn bên cạnh chỗ cô ngồi, giúp cô thắt dây an toàn xong, ánh mắt nhìn vào vẻ mặt khẩn trương của Lê Nhược, tự giễu lên tiếng, “Em không cần căng thẳng, anh sẽ không làm gì em hết.”
Xe khởi động, Lê Nhược khó chịu xoay người, đem ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Yên lặng như tờ.
Ánh mắt Thẩm Ngạn thủy chung như có như không nhìn vào gò má Lê Nhược, mang theo tham luyến và dịu dàng.
Đối với Lê Nhược mà nói, lại không bình thường, giống như là bị châm kim khiến cho cô đứng ngồi không yên. Die6n da29n le6 quy1 d9o^n
Đến khi chạy vào đường lớn, cuối cùng Lê Nhược cũng thu hồi tầm mắt, đối mặt với Thẩm Ngạn, “Rốt cục thì anh đưa tôi đi đâu?”
“Đừng có gấp, em đi theo anh giúp anh làm vài chuyện, đến lúc đó những thứ kia tự nhiên sẽ đưa tới tất cả huỷ trước mặt em.”
“Rốt cuộc anh muốn tôi theo anh làm cái gì!” Lê Nhược đã không còn kiên nhẫn. Die6n da29n le6 quy1 d9o^n
“Chờ chút nữa sẽ biết.”
Lê Nhược nhẹ giọng lầm bầm một câu “Cố làm ra vẻ huyền bí”, quay đầu đi không nhìn về phía Thẩm Ngạn.
Thẩm Ngạn thật sự là thanh mai trúc mã của cô, nhưng những năm gần đây người cô thích chỉ có Tống Mạc, Thẩm Ngạn vọng tưởng lấy cái loại thủ đoạn hạ lưu như vậy để chiếm được cô, sẽ chỉ khiến cô cảm thấy ngay cả làm bạn bè bình thường cũng không có khả năng nữa. Bây giờ, mỗi khi phải nhìn thất gương mặt đó, cô đã cảm thấy thật chán ghét!
Anh ta hủy diệt đi tia hy vọng cuối cùng của cô và Tống Mạc, cô sẽ hận anh ta suốt đời!
Xe dừng lại ở cửa phía tây.
Lê Nhược khoanh tay trước ngực ngồi ở trên ghế, nhìn chằm chằm bàn ăn rất thịnh soạn trước mặt, đôi mắt lạnh nhạt, “Anh gọi tôi ra ngoài chỉ để đi ăn cùng anh một bữa cơm?”
“Bận từ sáng đến tận bây giờ, có chút đói bụng, huống chi...” Thẩm Ngạn nhìn Lê Nhược một cái, ánh mắt có chút phức tạp, “Cùng em ăn một bữa cơm cũng là một chuyện rất xa xỉ, có thể như bây giờ, anh đã hết sức thỏa mãn.”
Lê Nhược giật mình, rồi lại im lặng rất nhanh, không nói thêm gì nữa, quay đầu sang một bên.
Thẩm Ngạn tự nhiên ăn hai miếng, có chút kinh ngạc nhìn về phía Lê Nhược, “Em không ăn sao? Đây đều là những món ăn mà em thích nhất.”
Phụ nữ có thai vốn rất thèm ăn, cũng ăn rất nhiều, hơn nữa trên bàn đều là những món mà cô thích ăn, mùi thơm của món ăn đã sớm khiến cô phải thèm thuồng, Thẩm Ngạn còn cố tình nói một câu như vậy, Lê Nhược nhìn chằm chằm khoé môi khẽ nhếch của anh, biết rõ trong lòng anh đang nghĩ gì, nhéo nhéo ngón tay, cố làm ra vẻ không kiên nhẫn quay đầu lại, “Ăn nhanh lên chút, tôi không có tâm tình ở đây mà lề mề với anh.”
Vừa dứt lời xong, tiếng nuốt nước miếng lại không tự giác mà phát ra từ cổ họng.
“Em nuốt nước miếng.” Thẩm Ngạn tựa vào ghế, giữa lông mày mang theo niềm vui bễ nghễ nhìn Lê Nhược.
Lê Nhược đỏ mặt theo bản năng, “Ăn cơm cũng không ngăn nổi cái miệng của anh.”