Cô Vợ Danh Môn: Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Kiêu Ngạo

Chương 122: Chương 122: Sợ tôi ăn cô có phải không?




Tiếng súng vang lên làm kinh động tới khách thuê phòng ở khách sạn quốc tế Trà Hương và cảnh sát, lúc Tiếu Dịch mang theo đoàn người đi xuống, cửa ra vào của khách sạn đã chật như nêm cối.

Vì để tránh cho làm hỏng thời cơ, Tiếu Dịch thay đổi phương hướng, mang theo một đám người đi ra cửa sau của khách sạn, để lại ba người đi từ cửa trước để lấy xe ra, ở cửa sau vốn có bảo vệ canh giữ, nhưng khi bọn họ đi tới, sớm đã bị hôn mê nằm dưới đất, chắc là bị hai người kia đánh cho ngất xỉu.

Hai người kia cũng chạy trốn ra từ cửa sau, trước khi anh dẫn một đám người đi ra tới cửa sau, dưới ánh đèn đường vàng mờ, thì hai người kia vừa nhảy lên chiếc xe tuần tra hất bụi đi mất. Die enda anl eequ uyd onn .

Đột nhiên ở sau lưng có một ánh đèn nê ông chiếu tới rất chói mắt, kèm theo đó là tiếng động cơ của xe hơi đang chạy tới, trên con đường đặc biệt vắng vẻ, Tiếu Dịch quay đầu lại nhìn, thì ra đó là người của anh phái tới.

Xe rất nhanh đã chạy tới, cả đoàn người lên xe.

Tiếu Dịch ngồi ở vị trí ghế lái phụ, nhìn thẳng về phía trước, trong bóng đêm tối tăm, chiếc xe tuần tra vừa vặn biến mất ở một khúc quanh, anh nhướn mày, trầm giọng phân phó: “Theo sát chiếc xe kia.”

Không lâu sau, chiếc xe lái vào một con đường nhỏ hoang vắng tĩnh mịch, con đường mòn này vô cùng chật chội, hơn nữa lại không có đèn đường, chỉ có thể dựa vào đèn chiếu sáng mà đi trên con đường gập ghềnh uốn lượn.

Kỹ thuật lái xe của Ngải hết sức xuất sắc, đi vào đường hẹp quanh co như vậy nhưng không tốn sức một chút nào, chạy rất nhanh, xe không ngừng lắc lư theo con đường gập ghềnh, Lâm Lam ngồi ở ghế phụ có sắc mặt trầm ổn như mặt nước, “Con đường này anh đã xem xét qua chưa? Chắc chắn phía trước là vách núi?”

Ánh mắt của Ngải chuyển động liếc nhìn cô ta một cái, khinh thường nhếch môi lên, “Tôi đã sai lầm khi nào chưa? Kể từ sau khi biết được hành động của cô, địa hình ở xung quanh đây, tôi đã thăm dò hết rồi.” Dieena anl eequuy onn .

Lâm Lam liếc anh một cái, cũng thoáng lộ ra chút vui vẻ, “Không ra vẻ thì anh sẽ chết à!”

“Chết thì cũng không phải, nhưng mà cả người sẽ không được thoải mái.” Ngải khẽ cười một tiếng, khuôn mặt anh tuấn trong sáng như một thiếu niên trẻ tuổi.

Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Lam liếc nhìn anh một cái, rồi thu hồi lại, tùy ý hướng ra ngoài cửa xe, trong kính chiếu hậu, lại lơ đãng thoáng nhìn thấy một chiếc Land Rover màu đen đang dần dần đi về bọn họ.

Những ngón tay đút vào trong túi khẽ cử động, nhướn mày nhìn về phía Ngải, “Đằng sau cũng sắp đuổi kịp rồi, anh còn tính chơi đùa với bọn họ bao lâu nữa?” Dừng lại mấy giây, có chút lười biếng trừng to hai mắt lên: “Tôi mệt rồi, vứt bỏ bọn họ rồi đưa tôi về khách sạn.”

Ánh mắt Ngải ẩn chứa ý cười nhìn cô ta một cái, mím môi, ngón tay thon dài khẽ gõ nhịp trên tay lái, “Ngồi vững vào.”

Dường như tiếng nói vừa mới nói khỏi miệng, đã nhanh chóng nhấn ga, tăng tốc, tất cả các động tác đều rất gọn gàng, dứt khoát, thiếu niên trẻ tuổi, gò má ẩn hiện trong màn đêm, lộ ra mùi vị của người đàn ông chững chạc. Ngay lập tức chiếc xe giống như tên rời khỏi cung, bay hết tốc độ về phía trước.

Nói cho cùng lái xe ở phía sau vẫn kém hơn một chút, còn không đợi anh ta phục hồi lại tinh thần, trong nháy mắt chiếc xe tuần tra ở phía trước đã biến mất ở khúc quanh của đường, trong tầm mắt, chỉ còn một đám khói màu trắng của đuôi xe thả ra, trong bóng đêm nó chụm lại thành từng đám, giống như làn sương mù, không khỏi làm cho người ta liên tưởng tới những làn khói kia là âm hồn của thiếu nữ, bay lơ lửng giữa những thân cây, không hiểu sao đẹp một cách kỳ lạ. Taoo do leê quíy dđono.

Cũng may, con đường mòn này chỉ có một con đường duy nhất, không phân nhánh ra, cho dù có đi lạc, cũng có thể quay trở lại được.

Lấy lại tinh thần, người đàn ông cũng tăng tốc xe nhanh hơn.

Nhưng mà, sau khi xoay tròn mấy vòng, chiếc xe tuần tra ở trước mắt đã hoàn toàn biến mất trong tầm mắt.

Tiếu Dịch nhìn chằm chằm về phía trước trong đêm tối đen như mực, trong mắt dường như mơ hồ có một đốm lửa, ánh mắt vô cùng nghiêm túc nhìn mấy giây, giơ tay lên đập mấy cái, giọng nói có chút tức giận vang lên ở trong xe, “Mẹ kiếp!” Không nghĩ tới đối thủ lại có kỹ thuật lái xe tốt như vậy.

Nhưng mà, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, nếu ở đây đã không có đường khác, bọn họ cũng không thể trốn đi chỗ nào được, cùng lắm là bỏ xe lại trốn vào trong rừng cây, rừng cây này cũng không quá lớn, hơn nữa vừa mới đầu mùa xuân, cây vẫn còn đang trụi lủi, không phải là chỗ ẩn náu tốt. Bọn họ có mười mấy hai mươi người, trong khi bọn chúng chỉ có hai người, anh không tin là bọn họ có thể bay mất!

Đưa tay vòng ra sau gáy, dựa vào thành ghế, cụp mi xuống, đôi mắt thâm trầm nhìn quang cảnh mơ hồ ở phía trước, “Đều nâng cao tinh thần lên cho tôi chút đi, nhìn kỹ những chỗ có thể ẩn náu trên con đường này, xem có chiếc xe tuần tra nào được giấu trong đó không.”

“Dạ biết.” Những người còn lại ngồi nghiêm chỉnh ở trong xe, cùng đồng thanh đáp lại. Taooxf do leiê quíydđono.

Lái xe cố gắng lái với tốc độ nhanh nhất, những người còn lại trong nháy cắt căng mắt ra chăm chú nhìn chằm chằm ra ngoài cửa xe.

Chiếc xe tuần tra Toyota đã sớm bỏ lại bọn họ, để lái sâu vào con đường mòn, đi vào một nơi vô cùng hoang vu. Chiếc đèn xe chiếu phía trước, mơ hồ có thể nhìn cách đó không xa con đường bùn đất đột nhiên bị cắt đứt, giống như là bị con người cố gắng chặt đứt vậy, để lại một cái hố to khổng lồ, trong đêm tối nhìn giống như một cái miệng to như chậu máu của con thú khổng lồ, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng con người.

Lâm Lam nhướn mày cười khẽ, “Thật sự có vách núi?”

Ngải đắc ý nhếch nhếch môi cười, “Đám ốc sên kia có theo kịp không?”

Lâm Lam quay người lại, một tay vịn lên trên ghế, cái cằm thuận tiện ghì lên thành ghế, nhìn rất lâu, mới thấy ở xa xa trong rừng rậm có một ít ánh sáng.

Tự nhiên hất đôi mắt xinh đẹp lên, trong ánh mắt thoáng hiện ra vẻ phong tình vạn chủng, “Đến kia rồi.” SSdienng dànlew quy9on.

Vẻ mặt của Ngải vẫn thản nhiên lái xe, “Chuẩn bị xong chưa?”

Lâm Lam thu dọn những vật phẩm phòng thân quan trọng ở trong xe bỏ vào cái ba lô quân dụng, nhìn vách núi đã gần trong gang tấc, tiếc hận thở dài một hơi, “Đáng tiếc cho chiếc xe tuần tra này.”

“Cũng không có gì phải đáng tiếc, dù sao, nó cũng đã là đồ bỏ rồi, huống chi...” Ngải đột nhiên nghiêng đầu, thật chậm rãi nhả ra hai chữ, “Lâm Lam? Cái tên này thật đúng là không hề đặc sắc tí nào.”

Lâm Lam ở bên cạnh vừa cúi đầu sửa sang lại quần áo, vừa không chút quan tâm mở miệng, đáy mắt chứa nụ cười thản nhiên, “Tên không quan trọng, huống chi cái gì?”

“Huống chi cô vẫn cảm thấy nó vô cùng xấu mà.”

Lâm Lam cong môi, không thể để người không. Cầm lấy hai bộ trang bị chuyên nghiệp ở ghế sau, một cái cột chắc lên trên người của mình, một cái lấy tay cột lên trên người của Ngải.

Chiếc xe Land Rover chạy tới, ánh đèn chiếu sáng trở nên chói mắt, khoảng cách của hai xe chỉ còn khoảng hai ba trăm mét.

Vẻ mặt của Ngải hào hứng và khinh thường huýt sáo mấy cái, “Everybody, bye!”

Một giây sau, ở chỗ khoảng cách so với vách núi chỉ không tới một trăm mét nữa, đạp mạnh chân ga, dường như chỉ trong nháy mắt, chiếc xe tuần tra bay thẳng về phía vách núi, thì thấy trong đêm tối có một thân xe khổng lồ vẽ thành một đường cong đẹp mắt, rồi rơi thẳng xuống vách núi.

Mọi người trong chiếc xe Land Rover theo sát phía sau thấy màn này thì kinh ngạc đến ngây người ra, ngay cả lái xe ngồi trên ghế lái cũng quên giẫm thắng xe, xe cứ chạy thẳng một đường tới vách núi. SSdiesrdnng dvànlew quy9on.

Hai chiếc xe Land Rover đằng sau cũng chạy tới, nhìn thấy chiếc xe Land Rover phía trước cứ chạy thẳng về hướng vách núi, một người thò người ra ngoài cửa kính xe hô to lên một câu, “Anh Tiếu, các người đang làm gì vậy!”

Chỉ còn cách vách núi khoảng năm thước nữa, Tiếu Dịch nghe thấy câu này thì hoàn hồn lại, trừng mắt lên gõ vào đầu của lái xe một cái, “Thắng xe, mau thắng xe lại, cậu không muốn sống nữa sao!”

Tài xế lái xe trợn to hai mắt lên, bây giờ mới phát hiện ra đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, hoảng loạn mấy giây, sau đó đạp mạnh vào thắng xe.

Một tiếng va chạm rất lớn vang lên, chiếc xe mạnh mẽ đi về phía trước một đoạn, rồi mới khó khăn dừng lại được ở bãi đất trống cách vách núi khoảng hai thước.

Những người ở trong xe mắt trợn tròn lên vì sợ hãi, tất cả đều đổ mồ hôi lạnh khắp người.

Chiếc xe tuần tra vừa rồi đụng vào vách đá dựng đứng tạo nên tiếng vang rất lớn khiến cho cả thân xe bị biến hình, mọi việc xảy ra chỉ trong chớp mắt, nhưng lại để lại ấn tượng không thể nào quên được cho bọn họ, vì cả người lẫn xe đều không bắt được mà bị rơi xuống vách núi, là chuyện rất hiếm có.

Ngồi trong buồng xe trầm mặc một lúc lâu, rồi Tiếu Dịch mới ngồi thẳng lên, cầm chiếc đèn pin lên, vẻ mặt có chút hậm hực, liếc mọi người một cái, “Các người cứ ngồi ở đó, tôi đi xuống xem một chút.”

Xuống xe, đi thẳng lại chỗ vách núi, bật đèn pin lên, mượn ánh sáng từ đèn pin nhìn thẳng xuống dưới, sâu không thấy đáy, dưới ánh sáng của đèn pin, chỉ có thể nhìn thấy những hòn đá lởm chởm và những cây cỏ không biết tên nằm trên vách đá dựng đứng, còn chiếc xe tuần tra và hai người sống sờ sờ kia thì không thấy bóng dáng đâu, nhìn khắp mọi nơi, chỉ còn lại một quang cảnh thê lương hoang vắng, có tiếng gió từ phía dưới vọng lên, gào thét rất tang thương, khiến cho quanh cảnh ban đêm ở đây rất quỷ dị. Die^n dan\ & le^ê quy/y do^nn .

Anh nhịn không được rùng mình một cái, rụt rụt người lại, tắt đèn pin đi, đưa tay đút vào túi quần, quay người trở lại xe.

“AnhTiếu, tình hình phía dưới như thế nào?” Anh vừa lên xe, những người còn lại cùng túm tụm lại hỏi thăm.

“Có thể là người đã chết, hoặc cũng có thể là đã chạy thoát.” Tiếu Dịch nói lập lờ nước đôi.

“Người bình thường thì khi cả người và xe bị rớt xuống vách núi sâu như vậy thì chắc chắn là không còn đường sống quay trở về nữa, nhưng qua những phút giao chiến với nhau ngắn ngủi lúc nãy, rất dễ dàng có thể nhận ra, hai người này tuyệt không phải là kẻ đầu đường xó chợ, ít nhất, thân thủ của bọn họ, khả năng bắn súng của bọn họ, rơi xuống vách núi, cũng không phải là hoàn toàn không có khả năng sống sót. Nhưng mà, cũng không loại trừ một khả năng là hai người ám sát Tống Mạc bị thất bại nên lấy cái chết để tạ tội. Bây giờ đưa ra kết luận, thì vẫn còn quá sớm.”

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?” Một đám người nửa hiểu nửa không khẽ gật đầu.

Tiếu Dịch chỉ nói ra một câu ngắn gọn, “Trở về.”

Bọn họ, còn có chuyện quan trọng phải làm.

Sau đó ba chiếc xe Land Rover liền rời đi, quay trở lại theo con đường cũ.

Cho đến khi thân xe hoàn toàn mất hút trong bóng đêm tối mịt, Lâm Lam và Ngải mới chậm rãi bò lên vách đá, tháo những trang thiết bị ở trên người xuống, sau đó bỏ vào trong túi quân dụng.

Tướng quân Ngải đeo bao lên trên người, rồi vươn tay về phía Lâm Lam, “Đi theo tôi, tôi biết một đường rất gần để quay trở về.”

Lâm Lam nhìn chằm chằm tay của anh ta, không nhúc nhích.

Ngải khẽ cười một tiếng, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra vẻ cợt nhả và vui vẻ, “Sao thế, sợ tôi sẽ ăn cô phải không?” Die^n dan\ & le^ê quy/y do^nn .

Lâm Lam lẳng lặng nhìn anh ta vài lần, rồi mới chậm rãi đặt tay vào lòng bàn tay của người đàn ông.

―――

Tại khách sạn Trà hương quốc tế, người đàn ông vẫn luôn hôn mê đột nhiên giật giật ngón tay, cau mày lại.

Mấy giây sau, từ từ tỉnh lại, một đôi mắt bình thản như biển sâu lẳng lặng nhìn lên trần nhà, đáy mắt, mơ hồ có một tầng sương mù nhưng nhanh chóng tản đi, chỉ còn lại đôi mắt trong sáng như ánh trăng nhưng lạnh lùng và sắc xảo.

Người đàn ông mấp máy môi, hầu kết lên xuống, dưới ánh sáng mờ nhạt, trở nên vô cùng gợi cảm, nghiêng đầu, nhìn hai bên một chút, một giọng nói khàn khàn chậm rãi vang lên trong bầu không khí yên lặng, “Trợ lý Hứa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.