phép cô xúc phạm cô ấy? “Cô nên tự ý thức được bản thân mình.
Cô bây giờ nên cuốn gói cút khỏi Dạ gia luôn đi.
Cũng không xem Thẩm gia nhà các cô là hạng người gì, trèo cao như vậy không thấy xấu hồ à.”
Cô ta thấy Thầm Kiều không đáp lại, nghĩ là cô sợ vì vậy càng đắc ý nói tiếp.
Thẩm Kiều hạ tầm mắt xuống nhìn quần áo dính đầy sữa của mình.
Sữa ở trên áo cô từng giọt từng giọt &} rớt xuống nền nhà.
Trên nền là một mớ hỗn độn thủy tinh vỡ cùng trứng và sữa.
Bộ dạng của cô lúc này trông thật chật vật.
“Các người đang làm gì vậy?”
Một giọng nói đầy nghỉ ngờ vang lên.
Người giúp việc nghe thấy tiếng nói, mặt liền biến sắc lùi lại sau mấy bước.
Dạ Lẫm Hàn di tới, trong tay cầm theo túi tài liệu, sắc mặt nghi hoặc.
Anh ta nhìn thấy Thẩm Kiều đang cúi đầu xuống, cả người đều là sữa, sắc mặt anh liền thay đổi.
“Em dâu?”
Khuôn mặt của người giúp việc hơi bối rối, không dám nói lời nào.
Tại sao hôm nay lại sớm như vậy? Rõ ràng, bình thường bảy giờ anh mới có mặt mà.
Bị cậu cả nhìn thấy, làm sao bây giờ? “Cậu cả, mợ hai tự mình cầm không chắc cốc sữa, không cần thận làm nó bị rơi.”
Người giúp việc sợ rằng Dạ Lẫm Hàn sẽ trách tội mình, vì vậy cô ta nhanh chóng giải thích.
Nhưng Dạ Lẫm Hàn không hề nhìn cô ta, mà nhanh chóng đặt đồ trên tay xuống và đi về phía Thầm Kiều.
Cô ngồi đó không nhúc nhích, Dạ Lẫm Hàn bước tới gần hơn.
“Đứng lên đi.”
Anh đưa tay ra định kéo cô đứng lên, Thẩm Kiều cắn môi dưới, đầy tay anh ra: “Anh cả, tôi ổn.”
Dạ Lẫm Hần nhận thấy áo trước ngực cô đã ướt hết, có lẽ vì vậy cô không muốn đứng lên.
Dạ Lẫm Hàn hơi cau mày, anh không suy nghĩ liền tháo nút áo cởi bộ đồ tây ra, sau đó khoác lên người Thẩm Kiều.
“Mau đứng lên, đi thay quần áo đi.”
Bộ đồ Tây vẫn còn nguyên độ ấm, Thầm Kiều ngước mắt nhìn lên.
Dạ Lẫm Hàn nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, xem lẫn một tia đau lòng.
Ánh mắt này….
Thẩm Kiều sửng sốt một lúc, sau đó nhờ sự hỗ trợ của br> } anh mà nhanh chóng đứng lên.
“Cảm ơn anh.”
”
Không có gì, mau đi thay quần áo trước đã.”
“Cậu cả… cô ấy thực sự không cần thận làm rơi, không liên quan gì đến tôi!”
Người giúp việc vẫn cố gắng giải thích lỗi lâm của mình để che đậy.
Không ngờ Dạ Lẫm Hàn đột nhiên quay người, bất lực nhìn cô ta: “Lần trước cô bôi nhọ cô ấy tôi đã nhìn thấy rồi.
Cô vẫn tiếp tục à? Lần trước tôi đã bỏ qua cho cô.
Nếu cô thật sự không thích ở lại Dạ gia, cô có thể ngay lập tức thu dọn đồ đạc rời khỏi đây.”
Khi người giúp việc nghe thấy những lời đó, khuôn mặt cô ta đột nhiên tái nhợt: “Cậu cả, thật sự không liên quan đến tôi.
Tôi không làm hại cô ấy.”
“Cô muốn nói với tôi rằng cô ấy lấy sữa tự đồ lên quần áo của mình sao?”
Người giúp việc liền gật đầu.
Có một chút thất vọng trong đôi Dạ Lẫm Hàn: “Cô thực sự khiến tôi thất vọng.
Cô hãy đi đóng gói đồ đạc của mình ngay bây giờ đi, sau đó đến chỗ quản gia giải quyết tiền lương.”
“Cậu cả, xin đừng!”
Người giúp việc nhanh chóng bước tới nắm lấy tay của Dạ Lẫm Hàn: “Được rồi, cho dù tôi làm điều đó thì sao? Cậu hai căn bản không thích cô ấy.
Người như vậy đề cô ta ở lại Dạ gia làm cái gì?”
Thẩm Kiều không nghĩ đến việc đầy trách nhiệm lên người giúp việc, không nghĩ tới cô ta tự mình thừa nhận.
Cô biết rằng mình là người thấp bé ở Dạ gia.
Cho nên dù có uất ức gì cô cũng chỉ có thể kìm nén ở trong lòng mà thôi..
Cô luôn nghĩ rằng miễn là cô thận trọng trong lời nói và hành động của mình, cô sẽ có thể sống tốt.
Nhưng đôi khi, sẽ có những sóng gió nổi nên mà cô không ngờ tới.
“Cô ấy có ở lại Dạ gia hay không, không đến lượt cô quyết định!”
Đôi mắt của Dạ Lẫm Hàn lạnh lùng: “Cô chỉ là một người giúp việc, khi nào mà cô lại có thể quản việc này? Có phải bình thường không nặng tay với các người, cho nên cảm thấy có thể tùy tiện ức hiếp người khác như vậy sao? ”
Dạ Lẫm Hàn là người luôn dịu dàng, lần đầu tiên thể hiện vẻ ngoài nghiêm khắc.
Người giúp việc trực tiếp bị dọa sợ hãi ngây người nhìn anh: “Cậu cả, cậu … cô ta…”
“Cô đi xuống trước đi.”
Dạ Lẫm Hàn đột nhiên đưa tay ra xoa xoa lông mày, nói với đôi mắt phức tạp.
Người giúp việc liếc nhìn Thẩm Kiều một cách giận dữ, sau đó quay đầu rời đi.
Sau khi cô ta rời đi, Dạ Lẫm Hàn quay lại nhìn Thẩm Kiểu: “Thật xin lỗi em, em ở Dạ gia phải chịu ấm ức rồi.
Trước đây bọn họ không có như vậy, lần này … tôi thực sự xin lỗi, việc này tôi sẽ đòi lại công bằng cho em.”
Nói xong, Dạ Lẫm Hàn cũng không nói thêm cùng cô nữa, mà nhìn chằm chằm vào cô trong vài giây, sau đó đưa tay ra đặt vào vai cô: “Để tôi đưa em lên lầu thay quần áo trước.”
Không đợi Thẩm Kiều trả lời, Dạ Lẫm Hàn liền đưa cô lên lầu.
Không còn cách nào khác, sức mạnh của Thẩm Kiều không thể sánh được với anh.
Hơn nữa Dạ Lẫm Hàn lại quá dịu dàng, cô không còn cách nào từ chối đành đề anh dìu lên lầu.
Vừa bước lên lầu, hai người gặp phải Dạ Mạc Thâm.
Anh đang ngồi trên xe lăn tự mình đầy bánh xem hai bên mặt đối mặt.
Bước chân của Thẩm Kiều dừng lại, đôi mắt cô mở to đột ngột.
Cô trực tiếp kéo tay mình trở về, giữ khoảng cách với Dạ Lẫm Hàn.
Đây không phải là cô chột dạ.
Dạ Mạc Thâm thực sự có ấn tượng xấu về cô.
Nếu anh nhìn thấy cô và Dạ Lẫm Hàn có tiếp xúc gì, hay là cùng nhau đứng một chỗ nói chuyện, Dạ Mạc Thâm nhất định sẽ nghĩ cô dùng thủ đoạn quyến rũ Dạ Lẫm Hàn.Dạ Lẫm Hàn cảm nhận được hành động của cô, không biết vì sao, khi cô rút tay ra, anh cảm thấy có chút trống rồng, nhưng anh nhanh chóng phản ứng lại.
“Mạc Thâm.”
Đôi mắt của Dạ Mạc Thâm lạnh như băng,dừng lại: “Anh cả.”
“Ừm, em dâu vừa rồi ở dưới lầu không cẩn thận làm bẩn quần áo.
Anh đưa cô ấy về phòng thay.
Em đã ở đây rồi, anh cũng không tiện làm phiền nữa.
Anh đi trước đây.”
“Em có việc phải làm, không có thời gian.”
Không ngờ, Dạ Mạc Thâm trực tiếp từ chối anh.
Dạ Lẫm Hàn sửng sốt: “Mạc Thâm?”
Dạ Mạc Thâm cũng không nhìn Thẩm Kiều một cái, liền một mạch lăn bánh xe rời đi.
Khi anh đi ngang qua Thẩm Kiều, tim cô đập nhanh vài phần.
Cô cắn môi dưới cố gắng lấy dũng khí xoay người nói với Dạ Mạc Thâm: “Có phải anh xuống lầu không? Tôi đầy anh đi?”
Nhưng mà, Dạ Mạc Thâm coi như không nghe thấy lời cô nói.
Nói cách khác, anh coi cô như người vô hình, trực tiếp rời đi.
Bị ngó lơ… Hai bàn tay của Thẩm Kiều lơ lửng trong im lặng.
Sau đó cô nắm chặt góc áo, đầu ngón cô trở nên trắng bệch.
“Em dâu, Mặc Thâm là người ngoài lạnh trong nóng, em đừng để trong lòng.”
Giọng nói dịu dàng của Dạ Lẫm Hàn truyền đến, Thẩm Kiều mới khôi phục lại trạng thái bình thường.
Cô lắc lắc đầu: “Cảm ơn anh cả, tôi biết.”
“Đi thay quần áo trước đã.”
“Anh cả không cần phải giúp tôi.
Tôi có thể tự mình đi, cảm ơn anh.”
Nói xong, Thẩm Kiều không đợi Dạ Lẫm Hàn đáp lại, liền lướt qua anh trở về phòng.
Khi Dạ Mạc Thâm đầy chiếc xe lăn của mình vào thang máy, một người từ đâu chạy ra giúp anh nhấn thang máy.
“Cậu hai.”
Thang máy này được đặc biệt thiết kế cho Dạ Mạc Thâm.
Bởi vì khả năng di chuyển của anh hạn chế, có thang máy rồi sẽ thuận tiện hơn một chút.
Người này chính là người giúp việc ban nãy muốn đối phó Thẩm Kiều.
Sau khi cô ta đầy Dạ Mạc Thâm vào thang máy, cô ta liền nói: “Cậu hai, tôi thực sự rất đau lòng vì cậu.
Cậu không biết… Tôi thực sự đã nhìn thấy mợ hai cùng cậu cả ôm nhau, cậu cả không muốn để ý cô ấy, chính là mợ hai tự mình giả bộ đổ sữa lên người.
Đều….”
Nghe đến đây, mắt Dạ Mạc Thâm liền âm u lại.
Anh nheo mắt một cách nguy hiểm.
Khi nãy đi qua, cô ấy đang khoác áo của Dạ Lẫm Hàn.
Ôi, người phụ nữ chết tiệt này.
Quả nhiên có cơ hội liền quyến rũ đàn ông? “Mợ hai, mợ hai thực sự quá đáng, thản nhiên ở bên ngoài tình tứ, cô ấy…”
“Cút.”
Dạ Mạc Thâm đột nhiên nói.
“Gì cơ?”
Người giúp việc không hiểu, cô nghĩ mình đã nghe nhầm.
“Cô đã quên quy tắc của của Dạ gia rồi sao? Khi nào tôi cho phép cô lại gần tôi? Cút!”
Trên người Dạ Mạc Thâm phát ra sự lạnh lùng cùng hung hãn: “Ngoài ra, ai cho cô lá gan ở sau lưng phỉ báng chủ của mình?”