Hàn Mộc Tử nói xong trực tiếp chạy ra ngoài Dạ Mạc Thâm nằm ở trên giường bệnh chở uống nước:
Sau khi bác sĩ đến, bác sĩ ngạc nhiên khi thấy Dạ Mạc Thậm đã tỉnh, sau khi kiểm tra cho anh xác nhận tình trạng không nghiêm trọng thì rời đi.
Sau khi bác sĩ rời đi, Hàn Mặc Tử rót một cốc nước ấm cho Da Mạc Thâm, sau đó đỡ anh ngôi
“Uống nước trước
Dạ Mạc Tham không nhúc nhích, bất động nhìn cô
Ảnh mặt của anh quá mức thẳng thắn, Hàn Mặc Tử bị anh làm cho có chút ngượng ngùng “Anh làm sao vậy?"
Da Mạc Thậm mim mọi mỏng, có gang nói chuyện với cô, nhưng âm thanh trực tiếp vỡ ra khi anh nói, khiến long máy anh cau lại, anh không còn cách nào khác ngoài nhập vai ngun và làm ẩm cổ họng.
Lúc này Hàn Mộc Tử cũng lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn thông báo cho mọi người. Nói với mọi người rằng Da Mạc Thâm đã tỉnh
dây.
Để thuận tiện, Hàn Mộc Tử còn đặc biệt kéo tất cả những người mà anh quen biết vào cùng một nhóm trên messenger, sau đó trực tiếp nói tin tức trong nhóm.
Sau khi đăng xong, cô định đăng lên story nhưng Dạ Mạc Thầm đột ngột lấy điện thoại của
CÔ.
“Anh vừa tỉnh lại, em không quan tâm đến anh, nhìn chăm chăm điện thoại di động làm gì?" Hàn Mặc Tử kinh ngạc ngẩng đầu, cần mỗi dưới lắc đầu.
"Không phải, lúc hôn mê mọi người đều lo lắng cho anh, bây giờ anh tỉnh lại rồi nên em phải báo tin cho bọn họ.
"Vậy thì xong rồi." Da Mạc Thậm nhất điện thoại vào dưới gối, hiển nhiên không cho phép Hàn Mộc Tử chạm vào diện thoại nữa
Hàn Mặc Tử không biết anh có ý tứ gì, nghĩ nghĩ dường như là không muốn để cho chính mình xem điện thoại, cho nên cũng không có miễn cưỡng mà là nói chuyện với Dạ Mạc Thâm “Vùa rồi bác sĩ đã kiểm tra cho rồi, hiện tại anh có cảm thấy khó chịu không? Hay là muốn tiếp tục uống nước? Có đói không? Hay là để em gọi điện hỏi...
Những câu hỏi của cô nối tiếp nhau, tất cả đều là quan tâm đến Dạ Mạc Thâm.
Dạ Mạc Thâm bất ngờ nằm lấy cổ tay cô và kéo cô vào lòng, Hàn Mộc Tử ngã vào vòng tay anh và ngước nhìn anh.
“Anh đang làm gì đấy?”
Dạ Mạc Thâm véo cắm cô, trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm.
“Vừa rồi ai nói không cần anh nữa?”
Hàn Mộc Tử chớp chớp mắt, thất thần nhìn
anh.
Đây là lần thứ ba anh đưa ra câu hỏi này, có thể thấy anh quan tâm câu hỏi này như thế nào, hai lần trước đều không tránh được, lần này giả ngu cũng vô dụng.
"Ha?"
Thấy cô im lặng, Da Mạc Thám hỏi lại lần này.
giọng điệu của anh nghiêm túc hơn một chút, như thể anh sẽ không dừng lại cho đến khi nhận được câu trả lời.
Hàn Mặc Tử. ". Được rồi, em nói, nhưng mà em cũng muốn thử xem câu nói này làm cho anh có phản ứng gì không. Ai bảo anh cử bất tỉnh chứ anh xem vừa rồi em vừa mới nói thì anh đã tỉnh lại rồi đó, anh không thấy van tốt lam sao
Da Mạc Thầm nguy hiểm nhạm mat lai Tot lám?"
Hàn Mộc Tử: “Ý của em là anh tỉnh lại là chuyện tốt. Về phần em đã nói... đều là muốn đánh thức anh mà thôi. Nếu như em thật sự không muốn anh nữa thì làm sao bây giờ em còn có thể ở bên cạnh anh nữa đây?”
Nghe thấy thế thì Dạ Mạc Thâm ngẩn ra. Phải, làm sao cô có thể không cần anh được?
Ngay cả khi anh bị tai nạn tung tích không rõ, sống chết không rõ, sau khi tìm thấy anh và biết rằng anh đã mất trí nhớ thì cô cũng đã một mình gồng gánh.
Nghĩ đến đây, Da Mạc Thâm từ từ đến gần cô, thở ra hết hơi nóng trên mặt Khi Hàn Mặc Tử nhìn thấy anh đến gần thì vô
thức mở to mắt, sau đó đẩy anh ra và lo lắng nói. “Anh vừa tỉnh, lại là bệnh nhân, không thể xăng bây!"
Cô vừa dứt lời thì Dạ Mạc Thậm cúi xuống ôm lấy cô, Hàn Mặc Tử sững sở, có chút cảm giác được tay anh đang siết chặt co minh, nhưng lại đột nhiên buông lỏng ra như đang nghĩ tới điều gì đó, cử lỏng lẻo lay co.
“Cho dù thật sự không cần anh thì anh cũng không buông tha cho em. Đời này, em là của anh"
Khi nói lời này, giọng điệu đây nghiêm túc Hàn Mọc Từ mấp máy mài, định nói gì đó nhưng
*