Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 81: Chương 81: Cách để sỉ nhục cô




Người phụ nữ này thật sự đã ăn gan hùm mật gấu mới dám ra tay liên tục hai lần với anh.

Dạ Mạc Thâm nắm cằm cô, sức lực lớn đến độ như muốn bóp nát xương của cô, Thẩm Kiều bị đau nên sắc mặt lập tức lại trở nên tái nhợt.

“Nếu anh đã ghét tôi như vậy thì chi bằng anh cho tôi đau nhanh chút, muốn ném tôi xuống lầu thì cứ ném tôi xuống lầu, hay muốn giết tôi cũng được, cớ sao lại hết lần này đến lần khác lại sỉ nhục tôi?”

Cho dù cằm bị bàn tay anh nắm lấy, sức lực kia khiến cô đau đến trán toát ra mồ hôi lạnh nhưng Thẩm Kiều vẫn quyết định chống đối anh đến cùng.

“SỈ nhục cô?”

Dạ Mạc Thâm nguy hiểm nheo mắt lại.

Thế mà cô lại cảm thấy nụ hôn vừa rồi là sỉ nhục cô sao? Thật ra Dạ Mạc Thâm cũng không biết lúc ấy tại sao mình lại hôn lên, chẳng qua khi tới gần cô thì bỗng nhiên anh nhìn thấy cặp mắt cô bình tĩnh như biết nói, sau đó anh không kìm được mà hôn lên.

Sau đó thì càng hôn càng sa vào trong đó.

Anh còn đang nghĩ, rốt cục người phụ nữ này có sức hấp dẫn gì thì đã bị cô cắn nát đầu lưỡi.

Vậy đương nhiên anh cũng phải ăn miếng trả miếng rồi.

“Cô là người phụ nữ đầu tiên dám tát tôi!”

“Tát đã tát rồi, anh còn muốn thế nào?”

Thẩm Kiều không sợ chết nói.

Anh muốn thế nào? Theo tính tình anh trước kia, cô không chết cũng phải bỏ ra nửa cái mạng, thế nhưng lúc đối mặt với người phụ nữ này, anh phát hiện bản thân anh lại không thể ra tay như thế.

“Ồ, không được tốt lắm? Không phải cô cảm thấy tôi đang làm nhục cô sao?”

Dạ Mạc Thâm cười lạnh, bỗng nhiên xích lại gần lấn lên môi coi, giọng nói mơ hồ: “Như này, cô cảm thấy thế nào?”

“Cút.

Ưm.”

Thẩm Kiều muốn đầy anh ra, bỗng nhiên môi anh lại dán chặt, chặn giọng nói của cô lại.

Trong lòng Thẩm Kiều dâng lên chán ghét, một giây sau lại mở to hai mắt nhìn, bởi vì thế mà hai tay của Dạ Mạc Thâm đang dò xét dưới áo của cô, sau đó mò lên trên.

Trong tích tắc cô bật người lên, dùng sức đẩy Dạ Mạc Thâm ra, cả người lui ra đằng sau, nhưng Thẩm Kiều chưa kịp suy nghĩ những thứ khác đã phí sức nhảy xuống giường, sau đó tránh xa khỏi Dạ Mạc Thâm.

Dạ Mạc Thâm nhíu mày: “Trốn? Cô cảm thấy cô có thể trốn đi đâu?”

Thẩm Kiều cắn môi dưới, đột nhiên nhớ tới gì đó, cô vươn tay dùng sức lau sạch môi của mình ngay trước mặt Dạ Mạc Thâm, Dạ Mạc Thâm rất dễ bị động tác của cô chọc giận, thế mà cô dám lau môi, sắc mặt Dạ Mạc Thâm âm trầm, cười lạnh tới gần cô: “Cô lau lại một lần nữa xem!”. Tiên Hiệp Hay

Giọng anh lạnh lùng như thần chết đến từ địa ngục, Thẩm Kiều thấy anh lăn bánh xe tới gần mình, trên người như có thêm một tầng màu đen, cô bị dọa đến dừng động tác lại, một giây sau cắn răng nói: “Lau lại thì làm sao, dù sao anh cũng không đuổi kịp tôi!”

Dứt lời, Thẩm Kiều quay người chạy ra bên ngoài.

Đúng lúc đụng vào ngực của Tiêu Túc làm cơ thể Tiêu Túc lui ra ‘đằng sau, Thẩm Kiều đụng đến đau ngực, dính vào tường phía sau, Tiêu Túc che ngực: “Trợ lý Thẩm, cô đang định làm gì?”

Thẩm Kiều không để ý tới cậu ta, Vượt qua cậu ta chạy ra ngoài.

Tiêu Túc có chút buồn bực, đi đến trước mặt Dạ Mạc Thâm hỏi thăm: “Cậu Dạ, trợ lý Thẩm cô ấy… Tỉnh rồi?”

Động tác chuyển động bánh xe của Dạ Mạc Thâm dừng lại, sắc mặt anh u ám ngồi yên tại chỗ, cặp mắt lạnh lùng liếc cậu ta.

“Không phải cậu thấy rồi sao?”

Tiêu Túc gật đầu: “Đúng vậy, không nghĩ tới cô ấy đã một ngày không ăn cơm vừa tỉnh lại đã có sức chạy, còn đụng tôi có chút đau này.”

Gân xanh trên trán Dạ Mạc Thâm nhảy lên.

Tiêu Túc: “Cậu Dạ, trợ lý Thẩm cãi nhau với anh à?”

Dạ Mạc Thâm: “…”

Tiêu Túc: “Anh không đuổi theo sao?”

Dạ Mạc Thâm: “…”

Tìm một trợ lý thế này là lỗi của anh.

Thẩm Kiều chạy một lèo ra khỏi bệnh viện, lúc ngừng lại thì đã thở hồng hộc không ra hơi, trước mắt gần như biến thành màu đen như muốn ngã quy xuống.

Thẩm Kiều đành phải tranh thủ thời gian vịn tường, chậm rãi ngồi xổm xuống nhắm mắt lại.

Nghỉ ngơi một hồi lâu, cô mới mở to mắt một lần nữa.

Trước mắt đã khôi phục ánh sáng.

Cô ngồi xổm trên nền đất lạnh lẽo, mới nhận ra ngay cả giày cũng cô không mang, đầu lưỡi truyền đến đau đớn nhắc nhở sự nhục nhã rõ ràng của Dạ Mạc Thâm đối với cô ban nãy, cô không thể trở về nữa.

Tên khốn nạn Dạ Mạc Thâm! Thẩm Kiều nắm chặt nắm đấm, sau đó giơ tay lau môi lần nữa.

Cuối cùng, cô chậm rãi đứng lên nhìn dòng người qua lại chung quanh.

Đại khái là bộ dạng bây giờ của cô có chút kỳ lạ, cho nên ánh mắt của người qua đường nhìn cô đều có chút tò mò.

Thẩm Kiều cười khổ một tiếng rồi rũ tầm mắt xuống đi về phía trước.

“Thẩm Kiều?”

Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng, bước chân Thẩm Kiều dừng lại, người kia xông đến: “Thẩm Kiều, thật sự là cô?”

Thẩm Kiều ngẩng đầu, phát hiện người đi đến chỗ cô là Lâm Giang.

Tại sao có thể đụng phải anh ta ở đây? Sắc mặt Thẩm Kiều thay đổi, cô tăng tốc bước chân đi đến đằng trước nhưng từ hôm qua đến bây giờ cô vẫn chưa ăn cơm, đi hai bước suýt chút ngã sấp xuống, Lâm Giang tiến lên đỡ cô.

“Thẩm Kiều, tôi gọi điện và nhắn tin cho cô sao cô không để ý đến tôi vậy?”

Trên mặt Lâm Giang đầy lo lắng thế nhưng giọng điệu lại tràn ngập chất vấn giống như anh ta vốn không hề phát hiện hiện tại cô đang mặc đồng phục bệnh nhân, dáng vẻ suy yếu không chịu nổi.

Thẩm Kiều đẩy tay anh ta ra, cười lạnh lui về sau một bước.

“Cách xa tôi một chút, tên cặn bã nhà anh.”

Bước chân Lâm Giang định bước lên đằng trước chợt dừng lại, anh ta không thể tin nhìn Thẩm Kiều: “Thẩm Kiều, cô nói… Tôi là cặn bã?”

Ánh mắt Thẩm Kiều lạnh nhìn anh ta lạnh như băng.

“Thẩm Kiểu, tôi nói tôi có nỗi khổ tâm cô tin không?”

Thẩm Kiều xoay người rời đi, Lâm Giang bước nhanh đuổi theo giữ chặt tay cô, Thầm Kiều ghê tởm trở tay hất anh ta ra: “Anh thả tôi ra, đừng đụng vào tôi!”

Vẻ mặt Lâm Giang bị tổn thương thu tay về, đứng một bên ánh mắt sâu đậm nhìn cô.

“Tôi thật sự có nỗi khổ tâm, tôi hi vọng cô có thể nghe tôi giải thích.”

“Giải thích gì chứ? Thủ tục ly hôn chúng ta đã làm rồi mà? Tôi và anh đã không còn bất cứ quan hệ nào.”

“Vì Bảo Nhi mang thai nên tôi phải chịu trách nhiệm với cô ấy, Thẩm Kiều, cô có thể tha thứ cho tôi không?”

Thẩm Kiều: “…”

Anh ta còn có mặt mũi nói ra những lời này, Thẩm Kiều cười tự giễu, sau đó nhìn Lâm Giang: “Lâm Giang, có phải anh cảm thấy Thẩm Kiều tôi nhìn giống một kẻ ngu, hoặc nói ở trong mắt anh tôi chính là một kẻ ngu không? Mãi mãi nấu cơm giặt giũ cho anh vô điều kiện, mãi mãi suy nghĩ cho anh, dù anh làm gì tôi cũng không ngại, dù cho anh dẫn bồ nhí về nhà hay thậm chí cô ta còn mang thai sinh con, tôi cũng có thể tha thứ cho anh không?”

“Chẳng lẽ không đúng sao?”

Lâm Giang hỏi lại, anh ta cau mày nói: “Tôi vẫn luôn nghĩ cô là người như thế, Thẩm Kiều, làm vợ của tôi chẳng lẽ cô không nên cảm thông cho chồng mình sao?”

Thẩm Kiều: “...”

Lần đầu tiên cô thật sự cảm thấy bất đắc dĩ như thế, lần đầu tiên ý thức được rốt cục một người có da mặt dày đáng sợ cỡ nào.

Cô cười lạnh: “Tôi không nghĩ tới anh lại không biết xấu hổ đến trình độ này.”

“Thẩm Kiểu, chẳng lẽ tôi nói không đúng sao? Người đàn ông nào không tìm bồ nhí bên ngoài? Ngày đó cô cũng tìm người ấy mà? Anh ta là ai? Sao cô lại đi cùng anh ta?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.