Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 10: Chương 10: Cô nghĩ tôi




sẽ châp nhận đứa con hoang này sao? “Đưa cô ta đến bệnh viện.” Giọng nói lạnh lùng của Dạ Mạc Thâm như những hạt băng chĩa vào người khác, “Rốt cuộc có phải mang thai hay không, đưa cô ta đi kiểm tra sau đó báo kết quả cho tôi.” Tiêu Túc đứng nghiêm người gật đầu: “Vâng!” “Không cần!” Thầm Kiều dùng hết sức lực của mình mà giấy giụa: —

- —_— 1/18 () “Dạ Mạc Thâm chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, anh có tư cách gì mà sai khiến bọn họ đối xử.

với tôi như vậy, buông ra!” “Buông ra?” Đôi mắt của Dạ Mạc Thâm không còn âm u như lúc trước nữa nhưng lại không bớt đi chút lạnh lùng nào, giọng nói hờ hững: “Nếu tôi phát hiện cô đang mang thai, cô nên biết hậu quả như thế nào, Tiêu Túc, kéo cô ta đi.” Biết rằng cô không phải là người mà anh đang tìm kiếm, Dạ Mạc Thâm tỏ ra không chút thương xót Thầm Kiều.

“Các người mau đưa cô ta đến 21 () bệnh viện kiểm tra.” Tiêu Túc chỉ tay.

Mặc dù Thẩm Kiều không hề ˆ muốn đi đến bệnh viện nhưng cô vẫn nhanh cho bị đưa ra ngoài, sau đó lên xe.

Suốt dọc đường Thẩm Kiểu không lúc nào ngừng giấy giụa kháng cự nhưng không thoát ra khỏi sự chế ngự của bọn họ.

Sau đó, cô bị đưa đến bệnh viện cưỡng chế gặp bác sĩ.

Một đám người di tới đi lui, khiến đám đông tự động lui sang một bên.

Những người này thoạt nhìn đều (} rất hung dữ, tốt nhất đừng nên động vào.

Không ai muốn chọc vào đống – lửa cả.

Toàn bộ quá trình, không biết tốn bao nhiêu thời gian, Thẩm Kiều đều cố gắng chấp nhận.

Sau khi kết thúc, Thẩm Kiều cùng bản kết quả đều nhanh chóng được đưa đến trước mặt Dạ Mạc Thâm.

Khuôn mặt của Tiêu Túc nghiêm túc, anh liếc nhìn Thầm Kiều một cái, rồi đem bản báo cáo đưa cho Dạ Mạc Thâm.

Á} Dạ Mạc Thâm không đón lấy, chỉ hỏi với âm thanh lạnh lùng “Kết quả?” Tiêu Túc dừng lại một chút, cuối cùng nói: “Cô ta thực sự mang thai.” Ngay lúc đó, Thẩm Kiều cảm giác như ánh mắt của Dạ Mạc Thâm như muốn xuyên thủng cơ thề mình.

Việc cô mang thai đã bị Dạ Mạc Thâm biết, sau này cô làm sao còn có thể ở lại Dạ gia? Quả nhiên, Dạ Mạc Thâm liếc ánh mắt sắc bén như dao, “Ồ, muốn Dạ Mạc Thâm tôi đón nhận, cô không có tư cách này.” () Thầm Kiều ngước mắt lên nhìn anh bất lực.

“Anh có thể cho tôi một chút – thời gian không? Lần mang thai này tôi thực sự không cố ý, tôi cũng chỉ vừa mới biết mà thôi.” “Vậy sao?” Dạ Mạc Thâm nhướn mày: “Cô muốn nói với tôi là, chuyện này cô hoàn toàn không biết, lần này cô đến bệnh viện là để phá bỏ cái thai?” Nghe xong, Thầm Kiều sửng sốt một chút.

Cô thừa nhận rằng mình muốn –:ˆ ` h “ ^: ” đề việc này im ắng trôi đi.

() Nhưng trong đầu cô, chưa bao giờ có ý nghĩ phá bỏ cái thai này.

Dạ Mạc Thâm đột nhiên đưa tay ra bóp cằm cô, đôi mắt ảm đạm nhưng lại giống một cơn bão tiến tới: “Chi bằng tôi cho cô một cơ hội? Nếu cô muốn tiếp tục ở lại Dạ gia,thì phá cái thai này di.”

Thẩm Kiều chậm rãi trừng lớn mắt, phá thai? “Không, không thể!” “Không thể?” Dạ Mạc Thâm nhìn cô đầy chế giễu: “Không phải cô nghĩ Dạ Mạc Thâm tôi lại chấp nhận đứa con hoang này chứ?” —.

“am TH () Con hoang? Đôi môi tái nhợt của Thẩm Kiều run rầy.

Cô cũng không bao giờ nghĩ tới mình lại mang thai.

“Thế nào? Cô hiểu rồi chứ?” Đôi mắt của Dạ Mạc Thâm lạnh lùng và tàn nhẫn, lời nói của anh như một liều thuốc độc.

“Cô nghĩ mang theo đứa con của chồng cũ đến đây, tôi sẽ chấp nhận nớ? Hay là cô nghĩ tôi tàn phế nên khinh thường tôi?” Thẩm Kiều lắc đầu.

“Tôi không có nghĩ như vậy.”

Cô căn bản là không nghĩ đến ÁCôõ vợ đánh tráo} “TTfffiig 10:..oang nay saÖ?”

việc mình có thai! Cô kết hôn với Lâm Giang hai năm, nhưng cho tới giờ anh ta vẫn chưa một lần chạm.

vào cô! Cô làm sao lại biết chính mình trong đêm mưa đó mất đi sự trong trắng của người con gái? Lại còn một lần liền có thai? Tất cả mọi thứ giống như một bức tường sắp sụp đồ, điên cuồng đè lên vai cô.

“Làm ơn!” Thẩm Kiều nghĩ bản thân không thể tiếp tục giữ cái thai lại, nếu biết cô mang thai làm sao cô có thể ngóc đầu sống ở Dạ gia, còn có thể lập tức bị đuồi về Thẩm gia, ^>.car—+ tra 9/18 (} lúc đó Thẩm gia sẽ bị toàn bộ Bắc thành chê cười.

“Cho…tôi thêm một chút thời – gian!” “Được rồi.”Dạ Mạc Thành nở nụ cười khát máu: “Đối với loại đàn bà ham hư vinh như cô vẫn cần một chút thời gian.

Như vậy đi, tôi cho cô ba ngày, tự mình xử lý đi.” Thẩm Kiều trừng to mắt.

“Nếu sau ba ngày đứa con hoang này còn ở trong bụng cô, cô liền cút ra khỏi Dạ gia cho tôi.” Nói xong, Tiêu Túc liền đầy Dạ Mạc Thâm rời di.

(} Nơi này chỉ còn mình Thẩm Kiều, cô nằm trên mặt đất, toàn thân lạnh như băng.

Rất lâu sau, Thầm Kiều run rầy tay lấy ra diện thoại, gọi cho người bạn thân của mình.

Nửa tiếng sau, Hàn Tuyết U, người bạn tốt của Thẩm Kiều lái xe đến đón cô.

Thẩm Kiều hồn bay phách lạc được cô đưa về nhà.

“Nói cho mình biết, có chuyện gì vậy?” Hàn Tuyết U lấy một ly nước trái cây lạnh và đưa cho cô: “Cậu cầm di.” () Thẩm Kiều đưa tay đón lấy, nhưng cô lại đặt nó xuống bàn.

Trong bụng cô đã có một sinh mệnh nhỏ, cô không thể uống nước lạnh bừa bãi.

Thẩm Kiều sửng sốt với ý nghĩ trong đầu mình.

Cô vì cái gì… Lại quan tâm đến đứa nhỏ này như vậy? “Sao lại không uống, trước đây không phải thích uống nó nhất sao?” Hàn Tuyết U nhướn mày ngạc nhiên khi thấy cô đặt ly nước xuống.

“Bây giờ mình không thể uống.” “Tại sao?” (} “Mình đang mang thai.” Hàn Tuyết U ban đầu không trả lời sau đó liền gật đầu: “Không sao cả, kết hôn hai năm giờ cũng nên mang thai rồi.

“Mình một tháng trước đã ly hôn.” “Cái gì?” “Sau đó mình vừa mới kết hôn.”

“Từ từ đã, Thẩm Kiều, cậu đừng nói nhanh như vậy được không? Ly hôn sau đó lại kết hôn lần nữa? Cậu đang đùa cái gì vậy? Để mình tiêu hóa đã.” Hàn Tuyết U che ngực, bộ dáng ÁCô vợ đảnh tráo} “Mình đang mang thai.” Hàn Tuyết U ban đầu không trả lời sau đó liền gật đầu: “Không sao cả, kết hôn hai năm giờ cũng nên mang thai rồi.

“Mình một tháng trước đã ly hôn.” “Cái gì?” “Sau đó mình vừa mới kết hôn.”

“Từ từ đã, Thẩm Kiều, cậu đừng nói nhanh như vậy được không? Ly hôn sau đó lại kết hôn lần nữa? Cậu đang đùa cái gì vậy? Để mình tiêu hóa đã.” Hàn Tuyết U che ngực, bộ dáng () kinh hãi.

Thẩm Kiều đành đem những chuyện xảy ra gần đây kể cho cô nghe, Hàn Tuyết U mới dần dần hiểu ra: “Vậy, bây giờ cậu là mợ hai của Dạ gia?” “Chỉ trên danh nghĩa mà thôi, rất nhanh nó sẽ không còn nữa.” “Mình bóp chết cậu.” Hàn Tuyết U đột nhiên nhảy dựng lên ra vẻ muốn bóp chiếc cổ trắng nõn của cô: “Việc lớn như vậy mà bây giờ cậu mới nói cho mình biết, chúng ta không phải bạn bè sao? Tại sao cậu không cho mình ) biết chuyện sớm hơn?” “Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, mình cũng không biết nên mở – lời như thế nào.” “Vậy cũng phải nói cho mình chứ, sự việc nghiêm trọng như vậy cơ mà.” Sau khi suy tư một lúc, Hàn Tuyết U đột nhiên lạnh lùng nói: “Mình sẽ cùng cậu đến bệnh viện để phá cái thai này di.” Nghe thấy, Thẩm Kiều lập tức ngầng đầu: “Phá bỏ đứa nhỏ?” “Làm sao cậu có thề giữ đứa bé này lại? Đây là đứa con của một người xa lạ! Kiều Kiều cậu đừng hồ đô đâu biết ai biết được người đàn 23:52f8—I: rmmmmm 16/18 (} ông kia là ai, phải phá thôi!” Hàn Tuyết U nghiêm túc nói.

“Dù sao nó cũng là một sinh mệnh nhỏ hình thành trong bụng mình, là đứa con của mình, nói phá liền phá có phải quá tàn nhẫn không?” Thẩm Kiều cúi đầu dịu dàng vuốt ve bụng của mình, “Đây dù gì vẫn là một sinh mạng.” “Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, nói chỉ mới một tháng, căn bản không được coi là một đứa trẻ! Bây giờ cậu không đi bỏ, đợi một vài tháng nữa lúc ấy cậu hối hận cũng không kịp!”Nói đến dây, bộ dạng của 23:53IE—k mm 16/18 (} Hàn Tuyết U cứng rắn như thép: “Cậu nghĩ cái gì vậy? Đó là con của một người đàn ông xa lạ.

Nếu cậu không sớm bỏ nó, cậu không thể ở lại Dạ gia.

Quay trở về Thẩm gia.

Bố mẹ cậu sẽ để yên sao?” Cô ngầng đầu đối diện với Hàn Tuyết U sau khi nghe những lời khuyên kia.

Đúng như Hàn Tuyết U nói, nếu cô muốn ở lại Dạ gia, thì đứa trẻ không thể giữ lại.

Chẳng lẽ cô không còn cách nào khác sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.