Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 92: Chương 92: Đối đầu gay gắt




Nói ra? Nói ra cho người khác biết rồi sao nữa? Thẩm Kiều im lặng.

Thậm chí cô còn cảm thấy buồn bực mà đầy tay Dạ Lẫm Hàn ra, khàn giọng nói: “Anh đi đi, em muốn ở một mình.”

Sau khi Dạ Lãnh Hàn bị đầy thì không hề tức giận, thậm chí anh ta còn cười với cô, sau đó đi về phía cô rồi cũng ngồi xuống dựa vào thân cây.

“Anh mà đi để em ở đây một mình khóc thảm hơn à.”

Dạ Lẫm Hàn nhẹ nhàng giải thích: “Thật ra vào lúc tâm trạng không vui thì ở một mình là cách tệ nhất dấy.

Bởi vì là có quá nhiều thời gian để suy nghĩ lại mọi chuyện nhưng không có ai để nói chuyện cùng, rồi em sẽ dần dần quên mất, nguyên nhân khiến em đau khổ là gì.”

Giọng nói của anh ta ngày càng trở nên bi thương, Thẩm Kiều ngơ ngác nhìn anh ta: “Anh cũng đã từng đau khổ đến vậy sao?”

Nghe xong, Dạ Lẫm Hàn quay sang nhìn thằng vào mắt cô: “Xem ra cũng hiệu quả nhỉ, bây giờ em quan tâm đến chuyện của anh rồi.”

Thẩm Kiểu nghẹn ngào, chợt nhận ra đúng là như thế thật.

Nhìn Dạ Lẫm Hàn đang gần ngay trước mắt, Thẩm Kiều quay lưng lau đi nước mắt trên mặt mình, hít một hơi.

“Em không giống anh, em chỉ cần ở một mình là được rồi.”

Vết thương của cô luôn tự lành, không cần ai chữa trị cả.

“Nếu em cứ tỏ ra mạnh mẽ như vậy thì người bị tổn thương chỉ có em mà thôi.” Dạ Lẫm Hàn tiếp tục nói: “Mạc Thâm không phải là người lạnh lùng như vậy, em có bao giờ nghĩ đến việc tỏ ra yếu đuối trước mặt nó chưa? Biết đâu nó sẽ thương xót em.

Nó thương em đến vậy, làm sao có thể để em ngồi khóc một mình ở đây chứ?”

Thẩm Kiểu nghĩ thầm trong lòng, cô không cần đến sự thương cảm của anh, hơn nữa anh ta cũng không biết chuyện của cô và anh ấy.

Thấy cô không nói gì, Dạ Lẫm Hàn ngẩng đầu lên ngắm nhìn bầu trời đêm mà không nói gì nữa.

Một lúc sau, bỗng dưng anh ta nắm lấy cổ tay trắng nõn, gầy guộc của Thẩm Kiều làm cho cô giật mình, rút tay về trong vô thức.

“Anh biết em gả cho nhà họ Dạ đã phải chịu nhiều oan ức.

Sau này nếu có chuyện gì không vui, em có thể đến tìm anh.”

“Anh, anh cả…”

Thẩm Kiều rút tay về, bàn tay vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ của Dạ Lẫm Hàn làm cô luống cuống, sau khi rút tay về thì cô quay lưng lại với anh, ngơ ngác nhìn chằm chằm mắt đất.

Dạ Mạc Thâm và Tiêu Túc ở gần đó đã nhìn thấy tất cả.

Tiêu Túc cảm nhận được bầu không khí có sự thay đổi, vốn dĩ cậu ta muốn nói giúp Thẩm Kiều, nhưng cậu ta không biết nên giải thích chuyện trước mắt như thế nào, nên đành phải im lặng.

Dạ Mạc Thâm nhìn hình bóng của hai người họ, ánh trắng xuyên qua khe lá chiếu lên hai người, ánh trăng ấm áp này dường như tạo thành một vầng sáng, nhìn từ xa, trông hai người họ rất xứng đôi.

Tất cả những hành động vừa rồi của hai người đều bị Dạ Mạc Thâm thấy hết, khi thấy ngón tay của Dạ Lẫm Hàn dịu dàng lau đi nước mắt cho Thẩm Kiều, Dạ Mạc Thâm suýt chút nữa đã xông lên đánh người, may có Tiêu Túc giữ vai anh lại, nói: “Cậu chủ Dạ, cậu bình tĩnh đi ạ!”

Không biết tâm trạng của Dạ Mạc Thâm đã thay đồi từ lúc nào.

Anh không chịu được cảnh cô khóc ở trước mặt mình, cảm thấy cô ấy khóc rất phiền.

Nhưng bây giờ khi thấy cô ấy khóc trước mặt một người đàn ông khác, Dạ Mạc Thâm cảm thấy trái tim mình như bị ai đó bóp chặt, cảm thấy còn bực bội hơn lúc cô khóc trước mặt mình.

Trước khi cô chạy ra bên ngoài, mắt cô đã đỏ hoe hết lên, rõ ràng là anh đã làm tổn thương cô rồi.

“Anh muốn tôi cắm sừng anh đúng không? Chờ đó, tôi sẽ làm cho anh vừa lòng!”

Làm cho anh vừa lòng? Thế nên cô mới tìm Dạ Lẫm Hàn sao? Đang mải suy nghĩ, bỗng dưng Diệp Lẫm Hàn đứng dậy, đưa tay cho Thẩm Kiều: “Ngồi trên đất lạnh lắm, đừng ngồi lâu, em mau đứng dậy di.”

Thẩm Kiều không nhúc nhích, hoàn toàn không để ý tới Diệp Lẫm Hàn.

Điều này khiến cho Dạ Mạc Thâm dễ chịu hơn một chút, thế nhưng chỉ một giây sau đó, Dạ Lãm Hàn lại nói: “Ban đêm sẽ có nhiều côn trùng lắm đó, em cứ ngồi ở dây, một lát nữa bọn nó sẽ bò lên người em đó.”

Câu nói này đụng trúng nỗi sợ hãi của Thầm Kiều, trong mắt cô hiện lên một tia bối rối, sau đó nhìn xung quanh một lần, dáng vẻ dễ lừa này của cô đáng yêu vô cùng.

“Còn không đứng dậy?”

Chưa nói dứt lời, anh ta không thèm đợi cô mà trực tiếp đưa tay kéo cô dậy.

Thẩm Kiều đứng dậy xong thì kiểm tra xem có con bọ nào trên người mình không.

“Đừng nhìn nữa, nhìn nữa là có bọ thật đó, đi thôi, anh đưa em về.”

“Cảm ơn anh cả… Em xin lỗi.”

Lúc này Thẩm Kiều đã lấy lại tỉnh thần thì cảm thấy rất xấu hổ, cô lại có thể không có hình tượng mà khóc trước mặt anh ta, lúc ăn trưa cũng ngồi khóc trước mặt anh ta.

Mặc dù cô không hề cố ý.

Tuy nhiên, một người dịu dàng sẽ khiến cho người ta mất cảnh giác, đề đến lúc trái tim mềm yếu nhất, thì chỉ cần một cú đánh cũng tan vỡ.

Hai người trở về cùng nhau, vì trời tối đen, Dạ Lẫm Hàn sợ cô bị ngã nên đòi nắm lấy tay cô.

Tâm trạng Thẩm Kiều đang rất tệ nên cô rũ mắt.

Dạ Lẫm Hàn đang di thì đột nhiên đứng lại.

Thẩm Kiều hơi thắc mắc, sao không đi nữa? Cô ngẩng đầu lên thì thấy hai bóng dáng quen thuộc đang đứng trước mặt.

Khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc đó, Thẩm Kiều nhớ đến những lời khó nghe của Dạ Mạc Thâm thì cắn chặt môi dưới của mình, cô không muốn nhìn thấy Dạ Mạc Thâm, nhưng cũng không núp sau lưng Dạ Lẫm Hàn.

Dạ Mạc Thâm nheo mắt lại đầy nguy hiểm.

“Mạc Thâm?”

Dạ Lẫm Hàn nhìn thấy Dạ Mạc Thâm thì bất ngờ, ánh mắt anh ta chợt lóe lên, anh ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh vô tình gặp được em dâu, đang định đưa em ấy về, nếu em tới rồi thì anh không cần đi nữa.”

Anh ta vẫn rất biết cách cư xử trước mặt Dạ Mạc Thâm, sẽ không làm điều gì quá đáng.

Dạ Mạc Thâm lạnh lùng nhìn Dạ Lẫm Hàn.

“Anh cả ba lần bốn lượt ở bên cạnh vợ em, cuối cùng là có mục đích gì vậy?”

Nhưng dù Dạ Lẫm Hàn có biết cách cư xử đến mức nào đi nữa, thì đêm nay Dạ Mạc Thâm cũng không thể bỏ qua cho anh ta.

“À, hay là anh thấy đồ của người khác tốt, nên muốn cướp lấy à?“ Dạ Mạc Thâm cười thành tiếng, lạnh lùng trừng mắt nhìn Dạ Lẫm Hàn.

Dạ Lẫm Hàn dừng lại, những sau đó thì mỉm cười.

“Mạc Thâm hiểu lầm anh rôi, anh chỉ vô tình gặp em dâu thôi, chúng ta đều là người một nhà cả, anh cũng đâu phải là người không biết điều như vậy.

Thôi cũng không còn sớm nữa, hai đứa mau về nghỉ đi.”

Không khí xung quanh vô cùng căng thẳng.

“Đáng ra tôi phải sớm biết anh là loại người giống mẹ mình, lúc nào cũng thấy đồ của người khác là tốt nhất nên luôn tìm cách cướp lấy.” Nghe nhắc đến mẹ của mình, khuôn mặt Dạ Lẫm Hàn có chút thay đổi, nhưng khôi phục lại trạng thái bình thường rất nhanh, chỉ là hai bàn tay buông xuống bên sườn đã cuộn thành nắm đấm.

“Mạc Thâm, em hơi quá đáng rồi đó.

Anh không hề có suy nghĩ gì cả, ‘ chuyện hôn nhân của em anh là người đứng ra sắp xếp, nếu mà anh có ý định đó thì việc gì anh phải sắp xếp hôn sự cho em?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.