Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 156: Chương 156: Hoàn




toàn bị coi thường

Dạ Lẫm Hàn nhìn Thẩm Kiều,

trong ánh mắt chứa ý cười dịu dàng

và động viên khích lệ, trong lòng

thầm khen ngợi cô.

Xem ra cô bé này không hề bó

tay chịu chết như anh tưởng.

Anh cất giọng đúng lúc: “Chủ

quản Liêu, anh luôn mồm luôn miệng

nói rằng cô ấy năng lực yếu kém,

thật không ngờ đến cả một cơ hội để

cô ấy được giải thích anh cũng

không cho. Nếu như tôi cũng làm ăn

hời hợt như anh, cũng nghỉ ngờ năng

lực của anh thì anh thấy sao?”

Lúc này cả người Hứa Liêu đã

bắt đầu run lên cầm cập, ngay cả

Phó tổng giám đốc Hàn cũng đã lên

tiếng, vậy anh ta phải làm thế nào

đây?

Hứa Liêu nhìn về phía Dạ Mạc

Thâm.

Dạ Mạc Thâm đang lạnh lùng

nhìn Thẩm Kiều, cô vẫn ngồi đó đánh

máy và in ấn tài liệu, cứ làm từng

bước từng bước, dáng vẻ ung dung

và điềm tĩnh.

Ánh mắt của Dạ Mạc Thâm bất

giác liếc về phía Dạ Lẫm Hàn, thấy

anh ta đang nhìn người con gái ấy

với ý cười nghiêm nghị. Trong lòng

anh, lửa giận lại nhen nhóm bùng

lên, anh lập tức cười lạnh: “Mới bị

giáng chức ngày đầu tiên mà đã giở

thói khôn vặt, rõ ràng là có cơ hội

giải thích mà lại còn ngụy biện. Đánh

máy in ấn thì không cần thời gian

sao? Do sự nhầm lẫn sơ suất của

các người mà làm lãng phí mất 5

phút rồi đấy.”

“Mạc Thâm à, đây cũng là tình

huống xảy ra đột xuất, em đừng…”

Những lời này còn chưa kịp nói

ra hết đã bị Dạ Mạc Thâm cắt ngang.

“Trừ tiền thưởng một quý.”

Ánh mắt Dạ Mạc Thâm lạnh lùng

vô tình rơi trên người Thẩm Kiều và

Hứa Liêu.

“Tập đoàn Tân Thời không cần

tới những người giở thói khôn vặt,

càng không cần những người giở

thủ đoạn trước mặt tôi. Nếu như còn

có lần sau thì đuổi thẳng khỏi tập

đoàn.”

Đối diện với ánh mắt lạnh lùng

nghiêm nghị của Dạ Mạc Thâm, lưng

Hứa Liêu không thẳng lên nổi nữa

rồi. Lại thêm mấy lời uy hiếp của anh

ban nãy khiến anh ta cả người toát

mồ hôi lạnh.

Từ khi Thẩm Kiều gả cho anh,

anh trước giờ vẫn luôn mang thái độ

và vẻ mặt này, giờ đây dường như cô

đã thấy quen mất rồi.Vậy nên so với

khuôn mặt tái nhợt của Hứa Liêu thì

rõ ràng trông cô điềm tĩnh hơn nhiều.

Trong lúc họ nói chuyện, cô đã

in xong xuôi tài liệu, sau đó kẹp vào

trong tập hồ sơ rồi phát cho từng

người một.

“Hiện tại trên tay mọi người

chính là tài liệu dự án mà tôi đã sắp

xếp, mời mọi người xem qua.”

Mặc dù Thẩm Kiều không hiểu

tại sao chức vụ nhân viên bình

thường nhất như cô lại có thể nắm

giữ tài liệu quan trọng tới vậy, thế

nhưng…cô lại không có tư cách hỏi!

Có lẽ đây chính là cái hố do Dạ

Mạc Thâm bày sẵn, cố tình làm khó

cô!

Cứ như thế, cuộc họp này trừ

lúc mở đầu bị gián đoạn mất mười

mấy phút, những phần sau diễn ra vô

cùng suôn sẻ. Dường như trước đây

Thẩm Kiều đã làm quen những việc

này, sau khi làm xong tài liệu, cô lại

tiếp tục pha cà phê cho mọi người,

cả quá trình đều diễn ra thuận lợi.

Chờ tới khi cuộc họp kết thúc,

mọi người đã dân dần giải tán hết,

Thẩm Kiều cũng không vội rời di.

Hứa Liêu thấp giọng bảo: “Cô ra

đây với tôi!”

Thẩm Kiều không nói gì, cô nhìn

người đàn ông đang ngồi trên xe lăn.

Tuy là đã bị giáng chức, nhưng

cô vẫn muốn giải thích với anh,

những lời cô nói ra ngày hôm ấy

thực sự quá vô tình!

“Này người mới tới, cô có nghe

thấy không đấy hả?” Sau tai cô vang

lên giọng nói sặc mùi uy hiếp của

Hứa Liêu, khi Thẩm Kiểu có phản

ứng lại thì phát hiện ra anh ta đã áp

sát rất gần, trong lòng vô cùng phản

cảm, cô dịch sang bên cạnh vài

bước: “Chủ quản, anh cứ đi trước di,

tôi còn có chút việc.”

Hứa Liêu nghe vậy thì lập tức

nói: “Cô định làm gì? Định ở đây tố

cáo tôi đấy à?”

Nghe anh ta nói vậy, Thẩm Kiều

trở nên mất kiên nhẫn: “Tôi sẽ không

làm mấy chuyện thất đức vậy đâu,

tôi ở lại là vì có chuyện riêng thôi.”

Chuyện riêng? Hứa Liêu nghiến

chặt răng: “Đang trong giờ làm việc

không được nói chuyện riêng, hiện

giờ cô là người trong bộ phận của

tôi, cô bắt buộc phải nghe lời tôi.”

Nói dứt lời, anh ta dùng lực túm

lấy tay Thầm Kiều, nắm lấy cánh tay

cô, phát hiện da tay cô mềm mại

nhẫn mịn như da em bé. Anh ta ngây

ra trong giây lát rồi ánh mắt bất giác

liếc nhìn về cơ thể cô.

“Buông tôi ra!“ Thẩm Kiều dùng

lực hất tay anh ta ra, tâm trí Hứa Liêu

đã bị lay động bởi cái đụng chạm vào

làn da nhẫn mịn vừa rồi, lúc này anh

ta mới ho nhẹ một tiếng: “Vậy được,

tôi ra ngoài đợi trước, cô nhanh lên

đấy.”

Nói xong Hứa Liêu mới rời đi.

Đợi mọi người đi ra gần hết,

Thẩm Kiều mới từng bước từng

bước tiến về phía Dạ Mạc Thâm.

“Chuyện đó…Chuyện hôm

qua…” Thầm Kiều nhỏ giọng mở lời.

Đúng vào lúc này, chuông điện

thoại của Dạ Mạc Thâm vang lên,

anh lạnh lùng bắt máy: “Có chuyện

gì?”

Thẩm Kiều thấy anh đang nghe

điện thoại, lời ra đến miệng rồi chỉ

đành nén nuốt vào.

Sau đó cô thấy anh gật đầu nói

một câu “Được”, sau khi tắt máy, anh

nói với Tiêu Túc: “Đi.”

Tiêu Túc lúng túng nhìn Thẩm

Kiều, nháy mắt ra hiệu cho cô, sau

đó giúp Dạ Mạc Thâm đầy xe lăn rời

đi.

Từ đầu cho tới cuối, Dạ Mạc

Thâm không nhìn cô lấy một lần.

Cô tới nói chuyện với anh, giờ

đây lại thấy bản thân giống như một

kẻ hề.

Hoàn toàn bị người ta coi

thường.

Thẩm Kiều vẫn đứng nguyên tại

chỗ, hai tay lặng lẽ nắm chặt, thả

lỏng, lại nắm chặt, rồi lại thả lỏng…và

rôi…lại nắm chặt.

“Em dâu.”

Phía sau cô vang lên một giọng

nói ấm áp, Thầm Kiều vừa quay đầu

đã thấy Dạ Lẫm Hàn.

Anh ta vẫn chưa đi sao?

Một người chỉ để tâm tới Dạ Mạc

Thâm như Thẩm Kiều, căn bản

không phát hiện ra sự tồn tại của Dạ

Lẫm Hàn.

Dạ Lẫm Hàn đương nhiên nhìn

ra được sự ngạc nhiên trong mắt

Thẩm Kiều, có lẽ cũng đoán được

trong lòng cô đang nghĩ gì, không

khỏi cười khổ: “Lẽ nào trong mắt em

anh không hề tồn tại sao?”

“Xin lỗi anh nha, em còn có việc,

em đi trước đây!” Nói xong, Thẩm

Kiều lập tức thu dọn đồ đạc rồi rời

khỏi văn phòng.

Khi rời đi, cô có thể cảm nhận

được phía sau có một ánh mắt vẫn

luôn dõi theo cô, trong lòng Thẩm

Kiều vô cùng hỗn loạn, cô chỉ có thể

ném bỏ hết những suy nghĩ ngồn

ngang đó đi, không muốn nghĩ đến

nữa.

Về tới phòng làm việc, Thẩm

Kiều vừa bước vào cửa đã bắt gặp

ánh mắt ai oán của Thôi Mẫn Lệ và

Cao Vân.

Rất rõ ràng, lúc này đây hai

người họ không còn cái dáng vẻ cười

trên nỗi đau của người khác như lúc

cô rời đi nữa. Xem ra bọn họ đang rất

thất vọng vì không đạt được mục

đích của mình.

Thẩm Kiều thản nhiên đi về chỗ

ngồi của mình, khi chuẩn bị ngôi

xuống thì phát hiện ghế ngồi đã bị kẻ

khác hắt nước bẩn, suýt chút nữa thì

cô cũng không để ý.

“Thật không hồ là người đàn bà

bò được lên giường của tổng giám

đốc, mưu mô cũng thâm sâu gớm

nhỉ, giả vờ như tạo cơ hội cho bọn tôi

sau đó thì đi vệ sinh, nhưng thực

chất lại sao lưu mọi thứ vào ổ USB

Flash từ trước rồi.”

“Phải đấy! Ai không biết còn

tưởng cô ngây thơ thuần khiết lắm

cơi”

“Cô cố tình đúng không?”

Thẩm Kiều bình tĩnh lấy khăn

giấy thấm khô nước trên bề mặt ghế

rồi ngồi xuống, bấy giờ mới chậm rãi

lên tiếng: “Tôi cắm USB trong máy

tính, là do các người mắt mù mới

không nhìn thấy, làm ăn không nên

hồn lại còn trách tôi sao?”

“Cô!” Cao Vân nghe vậy thì mặt

biến sắc hoàn toàn, cô ta tiến về phía

trước, động tác như thể sắp đánh

Thẩm Kiều.

Thôi Mẫn Lệ vội giơ tay ngăn cô

ta lại: “Cao Vân à cô đừng kích động

quá, lần trước chị Tường Vi đánh cô

ta đã không có kết cục tốt rồi, chúng

ta vẫn là đừng nên làm người chịu

trận!”

Cao Vân kìm nén cơn giận, lạnh

lùng nói: “Ngày tháng về sau còn

dài, chỉ cần cô còn làm việc ở bộ

phận này một ngày, thì tôi sẽ không

đề cô được yên ồn đâu!”

Thẩm Kiều nhếch môi: “Ok, tôi

đang chống mắt lên xem đây.”

“Hừ.””

Cả hai quay ngoắt đầu bỏ đi.

Giờ ăn cơm buổi trưa, Tịnh Nhan

đến thằng văn phòng tìm cô, Thẩm

Kiều thấy hơi lạ: “Chẳng phải cậu

bảo mình phải tránh xa cậu ra à? Sao

lại…

Tịnh Nhan chớp chớp mắt:

“Mình chỉ tiện mồm nói thế thôi mà

cậu đã tin rồi sao? Chúng ta không

phải bạn bè à? Sao mình có thể thật

sự để cậu tránh xa mình cơ chứ? Đi

thôi, chúng ta đi ăn cơm thôi.”

Vừa nói, Tịnh Nhan vừa khoác

chặt tay cô rồi kéo cô đi về phía nhà

ăn, bỏ mặc mọi ánh mắt của bao

người khác.

Thẩm Kiều ngơ ngác, giờ phút

này…cô thấy tim mình thật ấm áp

biết bao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.