Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 8: Chương 8: Hợp đồng




Thẩm Kiều im lặng một lúc, sau đó ánh mắt rơi trên người nữ giúp việc này.

Thoạt nhìn là biết cô ta cố ý.

Thẩm Kiều không nói gì, lặng lẽ đứng vững sau đó rời đi.

“Cô thật sự cho rằng gả vào Dạ gia là có thể một bước lên trời làm phượng hoàng sao? Cậu hai nhà chúng tôi nếu như không thích cô, cô ngay cả người hầu như chúng tôi cũng không bằng.”

“Đúng vậy, nhìn bộ dạng của cô ta, nghe nói đêm qua bị cậu hai đuổi ra ngoài ngủ đó, tôi nếu như là cô ta ấy, thì sẽ lập tức đóng gói đồ đạc thu dọn quần áo bỏ về nhà, để tránh tiếp tục bị xấu mặt.” “Loại phụ nữ này đó, nào biết cái gì là xấu hổ chứ? Trong mắt cô ta, chỉ có tiền tài thôi!”

Đi thật xa, là sẽ không nghe thấy tiếng bọn họ bàn luận về mình nữa, sắc mặt của Thẩm Kiều trắng nhợt đến đáng sợ, đứng ở cửa cô ôm lấy ngực từ từ ngồi xổm xuống.

Vì sao? điều này? Là bởi vì cô từng ly hôn sao? Thẩm Kiều vùi mặt vào đầu gối, bên tai văng vằng những lời chế giêu của người giúp việc, tình cảnh sau khi cô ly hôn xong quay về nhà bị bố mẹ ép hôn, còn có đêm ngày hôm đó… Bụng đột nhiên có chút không thoải mái, Thẩm Kiều đột ngột ngầng đầu lên! Không, không được! Ngày mai cô bắt buộc phải đến bệnh viện kiểm tra.

Cô không thể mang thai, không thế! Lúc Thẩm Kiều ngầng đầu lên, đúng lúc cửa phòng ngủ mở ra, Tiêu Túc đẩy Dạ Mạc Thâm ra ngoài, Thầm Kiều nghe thấy tiếng liền vô thức nhìn về phía đó.

Dạ Mạc Thâm chỉ tùy ý liếc nhìn, đôi mắt đẫm lệ xinh đẹp của Thẩm Kiều cứ như vậy vô thức rơi vào đôi mắt đen láy của anh, giống như một hòn sỏi bị ném vào mặt hồ tĩnh lặng, khế lăn tăn những ngọn sóng nhỏ.

Thẩm Kiều không hề xấu, ngược lại ngũ quan của cô rất cân đối, lông mi dài và cong, đôi mắt xinh đẹp giống như nước suối trong vắt, dường như tất cả linh khí trên thế gian này đều hội tụ trong đôi mắt cô.

Chỉ có điều, nước suối này là con suối băng giá.

Bởi vì bình thường đôi mắt cô đem lại cho người ta cảm giác lạnh lẽo, không có loại quyến như của phụ nữ.

Lúc này trên mi cô còn vương vài giọt nước mắt, đôi mắt đỏ bừng lại làm cô lộ ra chút yếu đuối mềm mại.

Cô gái nhỏ bé cuộn tròn ở nơi đó giống như một quả bóng nho nhỏ, khiến người ta không nhịn được muốn luyến tiếc cô.

Hai người đối diện nhau không nói câu nào.

Một lúc sau, Thẩm Kiều lại nhỏ giọng khẽ nói: “Anh, anh có muốn ra ngoài không?”

Cổ họng cô khô khốc, mang âm mũi rất nặng.

Lần đầu tiên, Dạ Mạc Thâm lại mím môi gật đầu: “Ừm.”

“ầm Thẩm Kiều cũng không nói thêm gì, thu ánh mắt lại rồi cụp mi xuống nhìn chằm chằm ngón chân của mình đứng ngây ngốc.

Dạ Mạc Thâm nhìn cô chằm chằm, ánh mắt dần trầm xuống.

“Tôi không phải đã nói, không – cho cô mất mặt ở đây sao?”

Thẩm Kiều nghe vậy liền ngẩng đầu lên, rụt rè nhìn anh, “Nhưng mà, trước đây chúng ta đã nói xong rồi, anh cũng đồng ý rồi không phải sao?”

“Hừ.”

“ Dạ Mạc Thâm cười khẩy: “Tôi từng đồng ý?Lúc nào?”

Thầm Kiều nghẹn họng không nói nên lời, hình như, anh ấy chưa từng đồng ý với mình cái gì, chỉ là đêm đó anh rời đi không quay về mà thôi.

Vì vậy, là cô tự mình hiểu lầm rồi? Nghĩ như vậy, Thẩm Kiểu cụp mắt xuống, cắn cắn môi.

Đột nhiên.

“Trước khi tôi tìm được cô ấy, tôi có thể để cô ở đây.

Nhưng mà chúng ta phải làm bản hợp đồng có ba Chương.”

Thầm Kiều bất ngờ ngẩng đầu, “Tìm ai?”

Ánh mắt Dạ Mạc Thâm tối tăm, ảm đạm đến đáng sợ, “Điều không nên hỏi thì cô tốt nhất đừng hỏi.”

Thẩm Kiều hạ mi mắt, đúng vậy, anh muốn tìm ai, cũng đâu có liên quan gì tới cô? Cô vì sao phải hỏi mấy thứ này, dù sao hai người chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi.

Chỉ cần có thể để cô ở lại đây là được rồi.

“Được, anh nói thế nào thì cứ như vậy đi.”

Thẩm Kiều nhẹ giọng đáp.

“Giường là của tôi, còn cô ngủ ở đâu thì tự mình tìm cách.”

“Đồ của cô chỉ có thề để trong vali của mình, không được phép để trong tủ của tôi.”

“Không được chạm vào tôi.”

Ừm, không ngủ giường thì cô có thể ngủ dưới sàn.

Đồ đạc không để vào tủ của anh, vậy cô có thề mua tủ.

Không được chạm vào anh? Thẩm Kiều ngước mắt lên kỳ quái nhìn anh, ai muốn chạm vào anh chứ? Mặc dù Dạ Mạc Thâm ngoại hình đẹp trai, nhưng Thẩm Kiều cô đây cũng không phải loại phụ nữ thèm khát như vậy.

Suy nghĩ đó khiến cô sảng khoái đáp ứng “Được, tôi đều đồng ý.”

23:52—} 10/18 “Tiêu Túc.””

“Vâng.”

“Đị,”

Tiêu Túc đẩy Dạ Mạc Thâm rời đi.

Thẩm Kiều nhìn bóng dáng họ rời đi, cuối cùng cũng thở phào một hơi, sau có cô dần dần nở nụ cười nhẹ nhõm.

Có thể thực hiện hợp đồng tạm thời với Dạ Mạc Thâm, điều này chứng tỏ cô thật sự có thể tiếp tục sống ở đây rồi.

Thầm Kiều đứng dậy cầm vali mang vào phòng.

“Tiêu Túc.””

“Vâng.”

“Đị,” Tiêu Túc đẩy Dạ Mạc Thâm rời đi.

Thẩm Kiều nhìn bóng dáng họ rời đi, cuối cùng cũng thở phào một hơi, sau có cô dần dần nở nụ cười nhẹ nhõm.

Có thể thực hiện hợp đồng tạm thời với Dạ Mạc Thâm, điều này chứng tỏ cô thật sự có thể tiếp tục sống ở đây rồi.

Thẩm Kiều đứng dậy cẩm vali mang vào phòng.

Ngày hôm sau, sau khi tỉnh dậy, Thẩm Kiều thay một bộ quần áo khá xoàng xĩnh, sau đó đeo thêm kính đen ra khỏi nhà.

Lúc đi đến cổng, đúng lúc gặp Dạ Lẫm Hàn đang chuẩn bị đến công ty.

“Thẩm Kiều? Muốn đến công ty tìm Mạc Thâm sao? Vừa hay đề anh đưa em đi nhé?”

Thẩm Kiều không ngờ sẽ gặp phải Dạ Lẫm Hàn, nghĩ đến nơi mình sắp di, liền lắc đầu nói: “Cảm ơn anh cả, nhưng mà em không tới công ty.

ˆ “Vậy sao?Vậy em đi đâu? Anh đưa em di.”

“Không cần đâu anh, chỗ em tới ngược hướng với công ty, không tiện.

đường.”

“Vậy được rôi, đi cần thận nhé.”

Thẩm Kiều đi bộ rất lâu mới sang bên đường, sau khi lên xe buýt, cô đeo khẩu trang vào.

Cô thật sự chột dạ.

Kết quả kiềm tra ngày hôm qua khiến cô bất an rất lâu, dẫn đến cả đêm qua không ngủ ngon.

Hi vọng kết quả ngày hôm qua là Sau khi tới bệnh viện, Thẩm Kiều xếp hàng lấy số, người xung quanh đều dùng ánh mắt kì quái nhìn cô.

Thẩm Kiều ho nhẹ một tiếng, lấy chiếc kính từ trong túi rồi đeo vào.

Vì vậy ánh mắt bọn họ nhìn cô lại càng kì lạ hơn.

Thử nghĩ, một người phụ nữ đã đến khoa sản, nhưng cô ấy ăn mặc rất kì lạ còn đội mũ, đeo khẩu trang,đeo kính, như thể cô ấy không thể để ai nhìn thấy vậy.

Thẩm Kiều càng muốn không bị chú ý thì càng phản tác dụng, dù sao ở nơi công cộng, làm như vậy Sẽ càng thu hút ánh nhìn của người khác.

Cuối cùng đợi đến lượt cô, bác sĩ nhìn thấy người này chỉ để lộ ra đôi mắt, không nhịn được níu mày, “Cô tới đây làm gì? Kiểm tra?”

Thẩm Kiều bối rối ho khan, vươn tay kéo khẩu trang xuống, “Bác sĩ, tôi là tới xét nghiệm kiểm tra.”

“Gì mà thần bí như vậy, không thể gặp ai sao?”

Bác sĩ tùy ý hỏi một câu, sau đó còn nheo mắt, “Loại nghề nghiệp đó?”

Nghe vậy, Thầm Kiều sững sờ, rõ ràng không phản ứng kịp.

“Tôi hỏi cô có phải là loại nghề đó không? Nghe không hiểu sao?”

Thẩm Kiều suy nghĩ, đầu óc cuối cùng cũng thông suốt, “Bác sĩ, tôi…”

- “Có thai ngoài ý muốn? Vậy phải làm phẫu thuật phá thai đó.“ Bác sĩ thở dài một hơi, “Mấy các cô, sao lại không biết trân trọng bản thân mình vậy? Hôm có cũng có một người làm nghề giống như các cô tới, cô ấy mang thai năm sáu lần rồi.

Đời này phải bao lần phá thai nữa đây? Không sợ cơ thể không chịu nổi sao?”

“Tôi không phải… Thẩm Kiểu chỉ muốn giải thích rằng cô không làm nghề đó, nhưng mà vừa chuẩn bị mở miệng, bên ngoài có vài người mặc đồ đen xông vào dọa người ở bên trong kinh sợ.

Khi có người bước vào, Thẩm Kiều có tật giật mình liền lập tức đeo khẩu trang lên, sau đó lén lút rời khỏi cửa.

“Đứng lại!” – Ai biết đám người xông vào này là vì cô mà tới, nhìn cô sắp đi liền trực tiếp cản cô lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.