Nhưng mà mãi cho đến cuối cùng, Hàn Thanh vẫn không nói với Tiểu Nhan là đã bỏ ra bao nhiêu tiền, đối mặt với ánh mắt cố chấp của cô ấy, anh ta tránh đi coi như không thấy, cúi đầu cầm lấy thuốc từ trong tay cô ấy.
Tiểu Nhan không biết là anh ta đang muốn làm gì, để kệ anh ta cầm cái túi lên.
Sau đó trơ mắt nhìn Hàn Thanh bỏ vào trong túi của anh ta.
"..."
Thấy cảnh này Tiểu Nhan hơi chớp mắt, đây là bởi vì cô ấy liên tục hỏi giá tiền, cho nên đã tức giận rồi sao?
Sau đó không muốn cho cô dùng thuốc nữa sao?
Trong đầu Tiểu Nhan chỉ hiện ra một cái suy nghĩ như vậy, đã cảm thấy trong tim có chút buồn buồn, nhưng cô ấy rất nhanh liền nghĩ thông suốt, không muốn cho cô ấy thuốc cũng được, cùng lắm thì lát nữa cô ấy sẽ tự mình ra ngoài tiệm thuốc mua chứ sao.
Trong đầu cô ấy đang loạn thành một đống thì Hàn Thanh đột nhiên tiến đến gần chỗ cô ấy, tay hướng về phía cô ấy như định làm gì.
Tiểu Nhan theo bản năng ngửa ra sau, nhìn vào Hàn Thanh.
"Làm gì vậy, anh đang làm gì thế?" Động tác của Hàn Thanh khựng lại trong không trung, bất đắc dĩ hỏi cô ấy: "Cô định ở lại bệnh viện, không trở về nhà sao?"
"Về nhà ư?"
Tiểu Nhan lúc này mới kịp phản ứng, anh ta vốn dĩ là muốn mang cô ấy về nhà? Cho nên động tác vừa rồi của anh ta là đang muốn bế cô ấy sao?
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Hôm nay anh ta làm sao lại cứ muốn bế cô ấy kiểu công chúa, thực sự muốn bể cô, bình thường không đều là không cho cô ấy tiếp cận anh ta mà?
"Không trở về nhà, thì định đi đâu?"
"... Đương nhiên là em muốn về nhà rồi, nhưng không cần anh phải đưa, em có thể tự trở về được."
Mặc dù mới vừa rồi anh ta không có trả lời câu hỏi của mình, nhưng trong lòng Tiểu Nhan đã đoán được đáp án, cô thật là ngớ ngẩn mới có thể hỏi như thế, vừa rồi hỏi vấn đề lúng túng như vậy, bây giờ liền đồng ý để anh ta đưa mình về nhà, vậy thì cô thành loại người nào.
Nghe cô ấy nói vậy, Hàn Thanh cũng không nóng nảy, ánh mắt dọc theo khuôn mặt của cô nhìn xuống vết thương trên đùi cô ấy: "Tự mình trở về sao? Cô có thể tự đi được à?"
Tiểu Nhan bị ánh mắt sắc bén của anh ta nhìn chằm chằm thấy có chút không hiểu hơi chột dạ, cắn môi dưới gật đầu: "Đương, đương nhiên là em có thể tự mình đi được."
"Cho nên, vừa rồi bác sĩ nói với cô cái gì cô cũng quên rồi sao?"
"..."
"Để cô tạm thời không được vận động mạnh, cũng không được đi bộ trên đường."
Tiểu Nhan không nói gì mà nhìn chằm chằm vào anh ta, chẳng lẽ ý này của anh ta là lại muốn bế cô trở về? Quả nhiên, thấy Tiểu Nhan không nói gì, Hàn Thanh trực tiếp tiến lên phía trước lại một lần nữa đem cô ấy bế lên, cặp lông mày thanh tú của Tiểu Nhan nhíu rất chặt, bị anh ôm lên xong hai tay lại không biết nên đặt ở đâu, hoàn toàn không có khả năng là cô sẽ ôm lấy cổ của anh, chỉ có thể núp ở trong ngực anh.
Chỉ có mình Tiểu Nhan là cảm thấy cả người khó chịu, mặc kệ là lúc bị bế hay là bị bỏ vào trong xe hay là ngay lúc anh ta giúp cô ấy thắt dây an toàn, biểu cảm của Hàn Thanh từ đầu đến cuối đều lộ ra vẻ nhàn nhạt, đến ngay cả hơi thở cũng vô cùng bình ổn.
Trái lại chính là cô, rất không thoải mái.
Biểu cảm từ đầu đến cuối đều theo động tác của anh ta mà thay đổi, bởi vì lúc hai tay đụng chạm thì liền đỏ mặt, nóng lên, lúc hơi thở của anh ta tiến lại gần thì tim đập rộn lên, các thứ...
Cho nên sau khi lên xe, đến ngay cả việc anh ta muốn đem mình đưa đi chỗ nào Tiểu Nhan cũng mặc kệ không hỏi, liền ngồi yên một chỗ rồi nhắm mắt lại bắt đầu giả chết.
Cô ấy vẫn giả bộ ngủ thật say, chờ đến khi về nhà, xuống xe, mặc kệ tất cả mọi thứ.
Về phần anh ta thay mình trả tiền khám bệnh, thực sự anh ta không muốn trả lời, thì cô ấy sẽ chuyển tiền để Mộc Tử thay mình trả lại cho anh.
Hoặc là Mộc Tử không được, thì cô ấy sẽ tìm Đậu Nhỏ.
Đậu Nhỏ nhất định sẽ giúp cô ấy. Trên đường đi về nhà cô, cô gái nhỏ nhắm chặt mắt lại, đến lúc Hàn Thanh dừng xe lại chờ đèn đỏ nghiêng đầu nhìn sang thì liền thấy cảnh như vậy.
Cô ấy vẫn luôn nắm chặt lấy dây an toàn ở trước mặt, mặc dù là nhắm mắt lại nhưng mà bộ dạng giống như không sợ chết, hô hấp cũng không ổn định.
Một bên của khuôn mặt bị sưng to lên, ở phía trên ấn đường nhìn có chút dữ tợn.
Hai mắt của Hàn Thanh như sắc bén hơn, gân xanh trên trán nổi lên.
Ngay từ đầu, Tiểu Nhan thật ra là chỉ định nhắm mắt lại làm bộ đi ngủ, về sau cũng không biết là đã có chuyện gì xảy ra, có thể là do Hàn Thanh lái xe quá êm hoặc là cô ấy quá mệt mỏi, nhắm mắt thôi mà có thể ngủ luôn được.
Đến lúc cô ấy tỉnh lại, phát hiện bốn phía xung quanh rất yên tĩnh, xe cũng đã ngừng lại.
Đến rồi ư?
Tiểu Nhan nhìn thoáng qua bốn phía, phát hiện nơi này đúng thật là ở dưới tầng nhà cô ấy, giống như trước lúc Hàn Thanh đưa cô ấy tới đây.
Vậy mà cô ấy lại ngủ thiếp đi, Tiểu Nhan trong phút chốc quay lại nhìn sang Hàn Thanh, vừa vặn nhìn thẳng vào đôi mắt thanh lãnh của anh ta.
"Đã tỉnh rồi sao?"
Tiểu Nhan ngơ ngác gật đầu, rất nhanh liền tỉnh táo trở lại.
"Cám ơn anh đã đưa em về nhà và vì mọi chuyện ngày hôm nay."
"Ừm." Hàn Thanh lại gật đầu.
Nhất thời, bầu không khí có chút xấu hổ, Tiểu Nhan hít một hơi thật sâu, lại nói: "Vậy em đi trước đây?"
"Để tôi đưa cô lên."
"Không! Không cần đâu." Tiểu Nhan kiên quyết cự tuyệt anh ta: "Chỗ này là nhà em, xung quanh đều là người quen biết, anh theo em đi lên thì quá chói mắt, đến lúc đó người khác sẽ hiểu lầm, em tự mình đi lên là được. Bác sĩ không phải đã nói rồi sao? Em không thể đi lại nhiều, nhưng cũng không phải là nói em không thể bước đi, đi một chút cũng không sao."
Giống như là sợ anh ta không đồng ý, cho nên Tiểu Nhan nhanh chóng nói một tràng dài, sau khi cô ấy nói xong mới nhận ra là mình đã nhiều lời rồi, chỉ có thể lúng túng gãi đầu một cái, sau đó mở cửa xuống xe.
"Cô cẩn thận một chút."
Hàn Thanh muốn xuống xe, lại bị Tiểu Nhan chặn lại: "Không cần đưa em lên đầu, anh đi trước đi, hôm nay thực sự cảm ơn anh..."
Nói xong, Tiểu Nhan giống là kẻ trộm mới nhìn xung quanh, lúc sau xác định là không có hàng xóm quen biết, mới quay người khập khiễng chạy lên tầng.
Trông thấy bóng dáng của cô gái nhỏ chạy trối chết giống như gặp quỷ, ánh mắt lạnh lẽo của Hàn Thanh như hiện lên sự cưng chiều mà chính anh ta cũng không phát hiện ra, cho đến khi đã không thấy bóng dáng của cô gái nhỏ