Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 44: Chương 44: Lễ nào hai




người có gian tình? “Có lẽ cô ấy đi về phía Lục Thị.”

Ánh mắt sâu thằm của Dạ Mạc Thâm tối lại, đôi môi mỏng nhếch lên một nụ cười châm biếm.

“Thật đúng là không biết tốt xấu/ “Cậu Dạ, tên Lục Tầm Thường kia cũng không tốt đẹp gì, hay là “Không cần.”

Dạ Mạc Thâm cắt đứt lời của cậu ta, lạnh lùng nói: “Cô ta tự tìm tới cửa, xem xem cô ta có thể cứng đầu tới mức nào.”

“Nhưng mà!”

Tiêu Túc gấp gáp nói: “Tên họ Lục kia háo sắc như vậy, Dạ Mạc Thâm nheo lại đôi mắt nguy hiểm, “Đó cũng là do cô ta tự chuốc lấy!”



Tiêu Túc: ”

…..”

** Tập đoàn Lục Thị “Tầm Thường, tối qua anh nói tới tìm người ta, vậy mà người ta ở nhà đợi anh lâu như vậy anh cũng không đến.

Có phải anh không yêu em nữa rồi không?”

Cô gái ăn mặc nóng bỏng cọ sát vào người Lục Tâm Thường, hai tay ôm lấy cổ anh.

Lục Tâm Thường cười một tiếng rồi ghé sát cổ cô: “Bảo bối, tối qua có một bữa tiệc nên anh bận quá, tối nay anh sẽ qua.”

“Thật vậy sao? Anh đừng có lừa người ta đấy.”

Cô gái chu miệng lên yêu cầu một nụ hôn.

Một tia u ám lóe lên trong ánh mắt Lục Tầm Thường, bàn tay anh siết chặt lấy eo cô rồi cúi đầu.

“Giám đốc Lục.”

Một giọng nữ nhẹ nhàng đột nhiên vang lên.

Lục Tầm Thường dừng động tác lại.

Cả người phụ nữ trong lòng anh cũng bị gián đoạn, vô cùng bất mãn ngầng đầu hướng về phía phát ra âm thanh.

Thẩm Kiều nắm chặt lấy chiếc túi trong tay mình, ngượng ngùng đứng tại chỗ nhìn bọn họ.

Làm gián đoạn chuyện tốt của người khác, đây đúng là một chuyện thất đức.

Nhưng bài học lần trước tại vườn hoa đã cho Thẩm Kiều biết rằng, nếu như cô ấy không kịp thời gọi Lục Tầm Thường thì có lẽ bọn họ lại diễn một cảnh phim hạn chế độ tuổi trước mặt cô rồi.

Cô có thể không nhìn, nhưng cô không có nhiều thời gian đề ở đây đợi như vậy.

Lục Tâm Thường thấy đó là cô, khẽ nheo mắt lại “Ö? Là cô sao.”

“Anh yêu, anh biết cô ta sao?”

Cô gái nhìn thấy Thẩm Kiều, ánh mắt liền có ý thù địch, nhìn cô một cách vô cùng cảnh giác.

Đối với Lục Tâm Thường, có lẽ cô ấy là một nhân vật vô cùng nguy hiểm.

Bởi vì anh ta thật sự quá lăng nhăng.

“Quen nhau sao?“ Lục Tầm Thường khẽ cười, nhìn Thẩm Kiều: “Tiểu thư, chúng ta quen nhau sao?”

Thẩm Kiều sớm đã biết lần này tới sẽ không thuận lợi rồi.

Cô cũng đã chuẩn bị trước nên khi nghe Lục Tầm Thường, hỏi như vậy liền lấy trong túi ra một tấm danh thiếp đưa cho Lục Tầm Thường: “Tôi là trợ lí của giám đốc Dạ Mạc Thâm của tập đoàn Dạ Thị, Thẩm Kiều.”

Cô gái bất mãn: “Là người của tập đoàn Dạ Thị, vậy còn tới Lục Thị làm gì chứ?”

Thẩm Kiểu khẽ cười: “Đương nhiên là tìm giám đốc Lục bàn chuyện hợp tác rồi.”

Giọng nói của cô không hề kiêu ngạo, gương mặt cũng không có bất cứ biểu cảm thừa thải nào, đôi mắt dán chặt vào Lục Tầm Thường.

Lục Tầm Thường nhìn cô thêm vài lần rồi cười khẩy: “Bàn bạc hợp đồng, cô xứng sao? Muốn tôi đồng ý hợp tác, trừ khi là cậu Dạ dích thân tới mời.”

“Chân của cậu Dạ bất tiện, mong giám đốc Lục lượng thứ.”

Thẩm Kiểu vẫn giữ khuôn mặt không có biểu cảm gì và nói.

Lục Tầm Thường nhìn cô, đột nhiên nói với người phụ nữ trong lòng: “Em về trước di.”

ị Cô gái tức giận, không bằng lòng: “Tầm Thường, đừng như vậy mà, anh đưa người ta về di.”

“Nghe lời.”

Sắc mặt Lục Tâm Thường nghiêm túc trở lại, khí chất trên người lập tức khác hẳn.

Đôi tay cô gái khẽ run, ngây ngốc nhìn anh ta.

Lục Tầm Thường vuốt tóc cô ta: “Anh thích nhất là phụ nữ biết nghe lời.”

“Vậy….được thôi, vậy em về trước đây.”

Cô gái đi về phía trước lườm Thẩm Kiều một cái, rõ ràng là đã xem cô như tình dịch rồi.

Thẩm Kiều vẫn không thay đổi sắc mặt.

Đợi tới lúc cô ta đi, Lục Tầm Thường lấy chìa khóa xe ra, “Lên xe bàn.”

Nghe vậy, Thẩm Kiều cảm thấy có chút ớn lạnh, cô nghiến răng nói: “Giám đốc Lục, bên ngoài có một quán cà phê.

Tôi thấy chỗ đó khá thích hợp.”

“Cô tới tìm tôi bàn bạc, lẽ nào không nên do tôi quyết định địa điểm sao?”

Lục Tầm Thường tiến về trước một bước, như muốn ôm Thẩm Kiều vào lòng.

Thẩm Kiều biến sắc, lùi về sau mấy bước: “Giám đốc Lục muốn đi đâu vậy?”

“Lên xe!”

Điều cô không hề biết chính là, cô càng ra vẻ đoan trang như vậy, Lục Tầm Thường lại càng muốn nhìn thấy dáng vẻ cô không đoan trang, hoặc là bị trêu ghẹo tới mức lo sợ.

Đã bao lâu chưa gặp được người phụ nữ thú vị như vậy rồi? Từ lúc anh ta có tiền thì đã không thể nhớ nổi nữa rồi.

Thẩm Kiều cắn nhẹ môi dưới, ngước mắt lên nhìn anh ta, “Chỉ cần tôi lên xe, giám đốc Lục sẽ hợp tác với Dạ Thị sao? Lục Tầm Thường nhếch môi: “Vậy phải xem cô có thành ý không rồi.”

Thẩm Kiều nhíu mày.

Phía trước là vực nước sâu, miễn là cô đi.

“Lên xe trước di, tôi chưa định làm gì cô đâu.

Trời vẫn còn chưa tối nữa.”

Lục Tâm Thường chớp mắt, Thẩm Kiều liền nổi da gà, người đàn ông này thật đáng sợ! Cô liền quay người đi! “Bây giờ mới muốn đi có phải là muộn rồi không?”

Lục Tầm Thường nhanh chóng đuổi theo phía trước, “Tôi đã vì cô mà bảo người phụ nữ của tôi đi rồi.

Trợ lý Thẩm không muốn giữ mặt mũi cho tôi vậy sao?”

“Ở quán cà phê bên ngoài công ty, anh thích đến thì đến!”

Nói xong, Thẩm Kiều dùng sức gạt tay Lục Tầm Thường ra, hướng về phía bên ngoài bãi đỗ xe chạy di.

Dáng lưng thẳng và nhỏ bé của cô cùng với biểu cảm kiên quyết đó khiến cho Lục Tầm Thường có chút suy nghĩ.

Anh nhìn một lượt bóng lưng cô, ánh mắt cuối cùng dừng trên vòng ba của cô.

Thẩm Kiều tới quán cà phê, chọn một chỗ không có ai ngồi xuống, đợi tầm hai phút đã thấy Lục Tâm Thường di vào rồi.

Một ông chủ của tập đoàn di tới ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay tới ôm cô.

Thẩm Kiều biến sắc: “Giám đốc Lục, xin hãy tự trọng!”

Sau đó Thẩm Kiều đứng dậy ngồi sang phía đối diện.

Giám đốc Lục cười khầy: “Rốt cuộc là cô có phải đến tìm tôi để bàn chuyện hợp tác không vậy?”

Thầm Kiều gọi hai cốc cà phê, sau đó khẽ nói: “Chuyện tối hôm đó, tôi xin lỗi anh!”

“Ổ?”

“ Lục Tâm Thường nhăn mày: “Dạ Mạc Thâm không dám tới, Vì vậy sai cô tới sao?”

“Là tự tôi muốn tới, không liên quan tới anh ấy.”

Thẩm Kiều mím môi nói.

“Vậy nếu như tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cô thì sao?”

Thẩm Kiều ngước mắt lên nhìn, đôi mắt lạnh băng cùng với biều cảm trên gương mặt cô đúng thật là đâu ra đấy.

Trước kia Lục Tầm Thường cảm thấy loại phụ nữ cứng nhắc này là nhàm chán nhất.

Nhưng hôm nay cảm giác mà Thẩm Kiều đem lại cho anh lại không hề như vậy.

“Hợp tác với Dạ Thị không hề thiệt cho tập đoàn Lục Thị, huống hồ đây là một hạng mục vô cùng quan trọng.

Giám đốc Lục vốn dĩ chẳng có lí do để từ chối.”

Vừa lúc phục vụ mang cà phê lên, Thẩm Kiều cảm ơn rồi lại tiếp tục nói: “Theo như tôi biết, giám đốc Lục tay trắng lập nghiệp, Lục Thị có thể có ngày hôm nay không hề dễ dàng gì, điều này giám đốc Lục cũng đã quá rõ.

Ở Bắc Thành, có thể hợp tác với Dạ Thị là một cơ hội vô cùng lớn.

Tôi không tin giám đốc Lục sẽ bỏ qua cơ hội tốt như vậy.”

“Phân tích không hề sai, đúng là tôi không muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy, Nhưng…bây giờ tôi lại thay đổi chủ ý rồi.

Tôi đã kiếm được tiền rồi, bây giờ tôi khá coi trọng thể diện.

Nên muốn tôi hợp tác với Dạ Thị, trừ khi đích thân Dạ Mạc Thâm tới xin lỗi.”

“Điều này là không thể!”

“Bảo vệ cậu Dạ vậy sao? Lẽ nào hai người có gian tình?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.