Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 4: Chương 4: Nhất định phải tìm bằng được cô ta!




Dạ Mạc Thâm không nói hết câu, nhưng Thẩm Kiều lại biết, câu nói kia mang theo sự uy hiếp trắng trợn.

Cô thấy hơi tức giận, mình vì anh mà phải xin thôi việc, cả ngày còn phải đi theo sau cái mông của anh.

Vốn đã nói là sẽ không liên quan gì đến nhau, bây giờ lại bị ép buộc ở chung một chỗ, Thẩm Kiều cũng không vui.

Chẳng qua cô không nói gì, tình cảnh của cô bây giờ quá khó xử.

Im lặng không nói gì đi ra đến cổng, Dạ Mạc Thâm đang ngôi trên xe lăn được hộ tống lên một chiếc xe chuyên dụng, Thẩm Kiều vô thức cũng nghiêng người chui vào, không ngờ Tiêu Túc lại đưa tay ngăn cản cô.

“Cô Thẩm, đây là chiếc xe dành riêng cho cậu Dạ nhà chúng ta.” Thẩm Kiều dừng lại: “Có ý gì?” Dạ Mạc Thâm quay đầu lại và nhìn cô, trong đôi mắt tỉnh táo và thâm thúy kia mang theo vẻ đùa cợt: “Muốn làm trợ lý của tôi à, cô vẫn vẫn chưa đủ tư cách.” “anh lại đồng ý với ông nội?” Dạ Mạc Thâm không để ý đến cô nữa, thu hồi ánh mắt lạnh như băng, sắc mặt Tiêu Túc không thay đổi chuẩn bị đóng cửa xe.

Thẩm Kiều đưa tay ngăn lại, chất vấn Dạ Mạc Thâm: “Anh đi rồi thì tôi phải làm thế nào bây giờ? Chỗ ông nội…” Nhắc đến ông cụ Dạ, đôi mắt Dạ Mạc Thâm lóe lên một tia sáng, híp lại, nhìn chằm chằm vào cô đầy nguy hiểm.

“Tiêu Túc, chỉ đường cho cô ta, để cô ta tự đi tới đó.” Thẩm Kiều: “…” Tại sao lại có người có thể xấu ˆ xa đến như vậy? Vẻ mặt Tiêu Túc không thay đổi thông báo tuyến đường cho cô, sau ˆ đó lạnh lùng đóng cửa xe lại.

“Cô Thẩm, chúc cô may mắn.” Sau khi ném ra câu nói này, xe nghênh ngang rời đi.

Thẩm Kiều đứng một mình trong gió ở ngoài cổng chính, bảo vệ ở cổng chứng kiến cảnh này đang nhìn cô đầy thương hại.

Đối mặt với những ánh mắt thương hại kia, ngay lập tức trong lòng Thẩm Kiều lại thấy khó chịu.

Cô nắm chặt nắm đấm.

Tự đi thì tự đi.

Trên xe.

“Cậu Dạ, đối xử với cô ấy như vậy có phải hơi quá đáng rồi không?” Dạ Mạc Thâm nhíu mày, cả người bắt đầu lạnh lẽo: “Vậy cậu xuống di theo cô ta đi?” Tiêu Túc biến sắc: “Coi như tôi chưa nói gì.” Dạ Mạc Thâm hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng xuyên qua gương chiếu hậu nhìn thấy bóng dáng nhỏ xinh kia đang đứng ở cổng, chỉ liếc một cái anh vội thu hồi ánh mắt lại, một lát sau anh nghĩ tới cái gì đó, đôi môi mỏng khẽ động.

“Tôi bảo cậu tìm người phụ nữ kia, có tin tức gì chưa?”

Nhắc đến chuyện này, Tiêu Túc đưa nắm tay lên che miệng ho nhẹ một tiếng: “Cậu Dạ, con đường kia không có camera, đúng ngày hôm đó trời lại mưa rất to, ban đêm trời tối, căn bản không thấy rõ người qua đường lắm.

Nhưng mà ngài cho tôi thêm một chút thời gian, chắc chắn có thể điều tra rõ ràng.” Thật là bực mình, bình thường chỉ cần là chuyện mà cậu Dạ giao cho thì Tiêu Túc đều có thể hoàn thành rất tốt.

Duy chỉ có vụ này, anh ta lại có thể tra không được.

Quả nhiên, dáng vẻ Dạ Mạc Thâm càng lạnh lùng hơn, đôi lông mày cất giấu sự sắc bén: “Một tháng, nếu cố ý sắp đặt, hiện tại người phụ nữ kia hẳn là đã có thai.” Tiêu Túc giật mình, một người phụ nữ không biết tên, không biết mặt mang thai đứa con của cậu Dạ? Chuyện này không thể đùa được, vẻ mặt Tiêu Túc nghiêm túc.

“Tôi biết rồi, tôi sẽ sắp xếp người để ý động tĩnh trong bệnh viện.” Dạ Mạc Thâm nhắm mắt lại.

Anh chưa từng chạm vào phụ ˆ nữ, người phụ nữ đêm hôm đó là người đầu tiên! Cho nên, nhất định phải tìm bằng được cô! Thẩm Kiều mất nửa tiếng mới đến được Tập đoàn Dạ thị.

Đáng tiếc sau khi đến Tập đoàn Dạ thị, Thẩm Kiều lại bị chặn ở bên ngoài, bởi vì không hẹn trước cho nên không thể đi vào.

Tập đoàn Dạ thị tồn tại ở Thành Bắc tương đương với việc chống đỡ bầu trời cho Thành Bắc.

Tập đoàn Dạ thị độc quyền chiếm lĩnh thị trường, đồng thời.

cũng làm cho nền kinh tế của Thành Bắc phát triển theo, mười lăm năm trước Thành Bắc mới chỉ là một thành phố nhỏ không ai quan tâm, bây giờ lại là một trong những thành phố hàng đầu.

Một tập đoàn lớn như vậy muốn ra vào tự nhiên không phải là điều dễ dàng.

“Thật ngại quá, có thể phiền ngài nói với Dạ Mạc Thâm một tiếng không, tôi thật sự là trợ lý mới của anh ấy.” Nhân viên lễ tân khinh bỉ nhìn cô một cái.

“Cô nói nhảm cái gì đấy? Tổng giám đốc Dạ xưa nay không cần trợ lý, đây là điều toàn bộ công ty trên dưới đều biết, muốn quyến rũ đàn ông mà cũng không tìm hiểu kỹ một chút.” Nghe cô ta nói vậy, Thầm Kiều hơi ngạc nhiên, sợ là Dạ Mạc Thâm đã nghĩ đến điều này, coi như cô có thể đến được đây thì cũng không vào công ty được.

“Cô mau đi đi, người như cô làm nhân viên bình thường như chúng tôi còn không đủ tư cách, thế mà định mơ mộng hão huyền làm Trợ lý Tổng giám đốc à.” Ánh mắt của cô nhân viên lễ tân.

càng khinh bỉ hơn, mấy người bên cạnh cũng phát ra tiếng cười chế giễu phụ họa.

“Trời ạ, cô nhìn xem cô ta mặc cái gì kia, còn dám nói mình là Trợ lý, ngay cả trang phục công sở còn không có, mặc một bộ quần áo hàng vỉa hè rồi đến.” “Thật sự là rừng rộng loại mặt hàng nào cũng có.” “Nếu cô không đi, chúng tôi gọi bảo vệ đến nha.” Thẩm Kiều bị các cô ấy châm biếm đến nỗi sắc mặt đỏ lên, cắn chặt môi dưới, cụp mắt xuống xem _ chiếc váy trên người mình.

Nói không sai, chiếc váy trên người cô là lúc đi dạo mua ở một sạp hàng trong chợ đêm, khi ấy tiền lương mỗi tháng của cô đều không đủ dùng, Thẩm Kiều luôn phải bớt ăn bớt mặc.

Nhưng nhiều năm qua, cô vẫn thấy cuộc sống của mình trôi qua thật vui vẻ.

Hôm nay bị những người này chỉ trích ngay trước mặt, bỗng chốc Thẩm Kiều cảm thấy rất khó chịu.

“Cô đi đi, quay về thay bộ quần áo khác, thay đổi phong cách ăn mặc một chút rồi lại đến nha ~” Tất.

cả mọi người dùng ánh mắt trào phúng nhìn cô, Thẩm Kiều lại càng thấy xấu hổ vô cùng, cắn chặt môi dưới.

Trong lúc đang ngỡ ngàng không biết phải làm sao thì một giọng nói dịu dàng ấm áp ở phía sau lưng cách đó không xa vang lên.

“Xảy ra chuyện gì rồi?” Thẩm Kiều quay đầu lại, va vào một ánh mắt ấm áp.

“Phó tổng giám đốc tới.” “Phó tổng giám đốc Dạ!” Là Dạ Lẫm Hàn, anh trai của Dạ Mạc Thâm.

Thẩm Kiều nhìn thấy anh thì.

thấy hơi bất ngờ.

Dạ Lẫm Hàn đi thẳng đến trước mặt cô, giọng nói ấm áp: “Đến tìm Mạc Thâm à?” Thẩm Kiều mất tự nhiên gật đầu, bộ dạng khó khăn của cô bây giờ lại bị người khác nhìn thấy, nhất định trong lòng sẽ coi thường cô đúng không? Nghĩ vậy, ngón chân Thẩm Kiều cũng nhanh chóng co lại cùng một chỗ.

“Thật xin lỗi, tôi…” Cô cụp mắt xuống và xin lỗi trong vô thức: “Hình như tôi mang đến phiền phức cho mọi người…” “Không sao.” Dạ Lẫm Hàn dắt.

tay cô: “Tôi đưa cô đi lên.” Dạ Lẫm Hàn vừa dắt tay cô di, những nhân viên đang vây xem đồng loạt phát ra một tiếng thán phục, không thể tin nổi khi xem cảnh tượng này.

Mấy cô em nhân viên lễ tân không thể giữ nổi nụ cười trên mặt nữa, vốn đang tưởng rằng đây là người phụ nữ bình thường cho nên mới liều chết chế giễu cô, ai biết được cô lại quen biết với Dạ Lẫm Hàn chứ.

Chẳng lẽ lại… Đây thật sự là Trợ lý mới của Tổng giám đốc sao? Vào trong thang máy, Thầm Kiều vẫn cứ bứt rứt lo lắng, cô cúi đầu nhìn thấy tay mình bị Dạ Lẫm Hàn dắt đi, lập tức tim đập loạn nửa nhịp, cô vội vàng rút tay mình về, bước sang bên cạnh hai bước giữ một ˆ khoảng cách với Dạ Lẫm Hàn.

Dạ Lẫm Hàn không hề bối rối, khuôn mặt đẹp trai nở một nụ cười – thản nhiên.

Thẩm Kiều lén quan sát anh ta.

Da của anh ta trắng nõn, các đường nét trên khuôn mặt dịu dàng, độ dày đôi môi vừa phải, trên khuôn mặt từ đầu đến cuối đều mang theo nét cười dịu dàng, áo sơ mi màu trắng là phẳng phiu không có một nếp nhăn nào.

Nhìn vào thật thoải mái dễ chịu… Đang nhìn đến ngẩn người thì cửa thang máy mở ra.

Bọn họ đã lên đến nơi.

“Ra ngoài phía bên tay phải di đến cuối cùng chính là phòng làm việc của Mạc Thâm, tôi còn có việc khác, không đưa cô đi qua được, cô có thể tự tìm được không?” Nghe anh ta nói vậy, Thẩm Kiều vội vàng gật đầu: “Ừm, cám ơn anh – cả.” “Không cần khách sáo.” Thang máy đóng lại trước mặt cô, xung quanh khôi phục sự yên tĩnh.

Thẩm Kiều hít sâu một hơi, đi dọc theo hướng này đến cuối con đường.

Rốt cục nhìn thấy cửa phòng làm việc, Thẩm Kiều vừa mới đưa tay lên chuẩn bị gõ cửa thì bỗng nhiên cửa mở ra, một vật thể không rõ là cái gì bị đầy ra.

Thẩm Kiều tránh không kịp, đúng lúc bị đụng phải, ngã ngồi trên – sàn nhà.

Ngã xuống cùng một chỗ với cô còn có vật thể lạ kia.

“AI 1! Dạ Mạc Thâm, sao anh có thể đối xử với tôi như vậy!” Thẩm Kiều lúc này mới phát hiện vừa rồi đâm vào cô là một người phụ nữ trang điểm đậm và ăn mặc hở hang, sau khi cô ta ngã sấp xuống thì lại nhanh chóng đứng lên chỉ vào người bên trong tức giận mắng to.

Dáng người cao lớn của Dạ Mạc áo} Thâm ngồi trên xe lăn, đôi mắt tối sầm và đáng sợ, trên người toát ra sự giận dữ mạnh mẽ, đôi môi mỏng hé mở.

“Cút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.