**********
Chương 1081: Việc do người
Khi đến lưng chừng núi thì trên lưng Hàn Mộc Tử đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Mặc dù bây giờ là mùa đông rất lạnh.
Khi đến thì họ cũng đội mũ, đeo khăn và đeo
găng tay.
Khi ngồi xuống và nghỉ ngơi ở lưng chừng núi, Tiểu Nhan và Hàn Mặc Tử đã cởi găng tay và mũ, thậm chí cả khăn quàng cổ.
Tiểu Nhan nóng đến mức muốn cởi áo khoác, nhưng Tiêu Túc đã ngăn cô ấy lại
“Đừng cởi ra, em chỉ cảm thấy nóng trong người, nhưng nhiệt độ một tuần nay vẫn như cũ, nếu cởi áo ra thì rất có thể sẽ bị nhiệm lạnh vào người, cam lanh."
Động tác của liều Nhận bị anh ngân lại, cô ấy nhãn mũi không vui "Nhưng trời rất nóng làm sao tôi có thể thoát
khỏi con nóng mà không cởi áo khoặc ra?" Tieu lúc lây trong ba là ra hai chiếc khăn tam, nhìn sang một bên rồi là hiệu "ở đẳng kia có một phòng vệ sinh. Mợ có thể cùng Tiểu Nhan đi lau khô mồ hôi rồi nghỉ ngơi một lát.”
Hàn Mộc Tử cười nhận lấy khăn tắm của cậu ta: "Cám ơn."
Phải nói Tiêu Túc thật sự rất chu đáo, thậm chỉ nghĩ đến những thứ này.
Càng nhìn, Hàn Mộc Tử càng cảm thấy Tiêu
Túc là người tốt.
Tiểu Nhan rất vô tư, Tiêu Túc có thể chăm sóc cô ấy thật tốt.
Thật đáng tiếc.
Hai người đã xử lý xong mồ hôi trên lưng, khi họ bước ra một lần nữa thì Tiêu Túc đã tìm thấy nước nóng và đang đợi họ.
“Tôi không biết các người vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà vẫn nên uống nước nóng để xua tan cảm lạnh.
Khi Hàn Mặc Tử cầm lấy nước nóng thì có nhìn sâu vào mặt Tiêu Túc. Người đàn ông này có thể nói là rất cần thận
"Cảm ơn." Tiểu Nhan uống một cách chậm rãi trong khi cầm bình nước nóng, nhìn mọi người du khách và những người hành hương xung quanh, và thở dài. "Tôi nghĩ rằng tôi đã cố gắng đủ, cảm thấy ở trên đường rất lợi hại không không ngờ đến đi được nữa sườn núi thì tôi mới phát hiện ra có rất nhiều người, khi chúng ta lên đến đỉnh núi thì liệu có nhiều người như vậy không?”
Hàn Mộc Tử mím môi cười: “Có thể nhỉ? Dù sao thì cũng có rất nhiều người thành tâm thờ phượng"
Khi cả ba người nghỉ ngơi khoảng nửa tiếng, thể lực đã hồi phục gần đủ thì sau đó tiếp tục leo lên.
Càng ngày càng đến gần đỉnh núi, Hàn Mộc Tử cảm thấy thế lực tiêu hao càng ngày càng nhanh, thời gian nghỉ ngơi tuy dài, nhưng thời gian kiên trì đặc biệt ngắn, cô cho rằng nếu mang thai nhiều tháng hơn nữa thì có thực sự không thể leo lên đỉnh núi.
Cho đến khoảng năm giờ chiều thì cuối cùng cả ba cũng lên đến đỉnh núi.
Thật ra thì không cần đến muộn như vậy, nhưng Hàn Mặc Tử và Tiểu Nhan trong quá trình này đã kiệt sức nên nghỉ một vài lần, thời gian cộng lại mấy lần cũng chỉ có thể tre như vậy.
“Nghi một lúc rồi hãy vào nếu không biết lệ bái thì cứ đi theo tôi đừng chạy lung tung."
Trước khi vào thap hương, Hàn Mặc Tử nói với Tiểu Nhan bên cạnh.
Đèn núi Linh Văn có rất nhiều người đến thấp hương, nhưng tất cả mọi người đều rất nghiêm trang và cung kinh, trên mặt không ai nở moi mu cưới nhẹ hay bất cử điều gì, tất cả đều rất nghiêm túc và kinh cần.
Khi đã cùng Hàn Mộc Tử quỳ xuống cầu khẩn thì Tiểu Nhan ngoan đạo nghiêm túc bên cạnh.
“Cô đã cầu quẻ chưa? Cô có biết cách xin
không?"
Tiểu Nhan theo bản năng mà gật đầu.
“Tôi biết.”
Khi còn nhỏ La Tuệ Mỹ đưa cô đi thắp hương thì luôn hỏi xin quẻ, La Tuệ Mỹ luôn nói những gì
bà ấy muốn trước khi xin quẻ.
"Vậy thì tốt
Hàn Mặc Tử nhắm mắt lại khi cô hỏi xin quẻ, cái ống quẻ hình trụ nhẹ nhàng lắc lư trong tay cô, một lúc sau, một quẻ nào đó rơi ra khỏi ống
Hàn Mộc Tử cầm quẻ lên và xem qua, sau khi nhớ ra con số trên đó thì cô đặt quẻ lại vào ông, rồi cúi đầu cầu nguyện
Khi đến lượt Tiểu Nhận thi cô ấy hơi lo lắng.
Khi cô ấy nghe nói Hàn Mặc Tử muốn đến đây thì trong lòng cô ấy cảm thấy mình muốn cầu cái gì đó, nên muốn đi cùng có trong lòng cô ấy muốn cầu xin cái gì thì có ấy biết
Nhưng khi cô ấy thành tâm cầu nguyện thì Tiểu Nhan nghi điều đó thật nực cười, liệu bồ tát có nghe thấy lời câu nguyên của cô ấy không? Dung
Liệu Bộ tật có giúp có ây đạt được những ý tưởng vô lý như vậy không? Thêm vào đó, cô ấy đã quyết định từ bỏ anh
ta.
Tại sao lại đến đây vì anh ta?
“Sao lại ngẩn người?” Nhìn thấy Tiểu Nhan đang ngây ngốc, Hàn Mộc Tử đưa tay ra, nhẹ
nhàng đẩy cô ấy. Tiểu Nhan định thần lại, liền đi tới quỳ xuống lay, sau đó cầm lấy ống quả.
Cô cũng không muốn làm chuyện hoang
đường.
“Tín nữ là Chu Tiểu Nhan..
Tiểu Nhân nói tên mình trong lòng, nhưng cô ấy không biết phải nói gì tiếp theo, tâm trí và trái tim cô ấy rối loạn, trong khi lạc chọn.
Ao...
Thật không nghĩ vào lúc này mà đột nhiên rơi quả trên đài sen bị tân loạn rơi xuống đất
Tiểu Nhận bị sốc, nhanh chong mở mat và nhìn những gì bất ngờ xảy ra trước mặt
Hàn Mặc Tử cũng sửng sốt, không ngờ lại đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, cô cũng quỳ xuống. giúp Tiểu Nhan nhất lại quê rồi nhảy mat với Tiểu Nhận
"Nghiêm túc.
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi " Tiểu Nhận liên tục nói tôi xin loi, cam ông quả lên cầu nguyên một làn