Ưu Hạnh Mai đặc biệt ở trong lòng anh, không phải là vì cô ta chia tay anh trong khoảng thời gian đó, nên anh mới nhớ cô ta; nếu không theo tính cách của anh, không bao lâu sau, anh căn bản không nhớ được Ưu Hạnh Mai là ai.
Sau đó, Ưu Hạnh Mai vì cứu Tiểu Bảo mà suýt nữa bỏ mạng. chuyện này làm cho người nhà họ Hàn rất chấn động.
Nhưng cũng không có ý muốn cưới Ưu Hạnh Mai vào cửa nhà họ Hàn.
Nhà họ Hàn không thể nào chấp nhận một người phụ nữ, người khi gặp đại nạn lại bỏ họ mà đi.
Coi như sau chuyện đó Ưu Hạnh Mai đã làm rất nhiều chuyện, cũng không thể nào bù đắp nổi chuyện này.
Ai biết được trong lần gặp khó khăn sau này, Ưu Hạnh Mai có thể lại như vậy nữa hay không?
Vì thế, Hàn Khải Uy có thể làm chỉ là không để cho Ưu Hạnh Mai khó chịu, những chuyện khác anh không muốn phối hợp.
Nhưng Tô Dương Dương, hiển nhiên là một trường hợp đặc biệt.
Chuyện mà người phụ nữ này làm, có lúc trông ngu đến mức không biết nên nói gì cho phải.
Năm đó cô đối tốt với Chung Tấn Duy đến mức ngay cả tiền đồ cũng bỏ ra. Chung Tấn Duy chia tay với cô, cô trực tiếp ra nước ngoài xâu xé anh ta.
Sau khi trở lại, coi như không có chuyện này, cũng chưa bao giờ thấy cô nói gì không tốt về Chung Tấn Duy trước mặt người khác.
Hàn Khải Uy nghĩ tới đây, đột nhiên rất mong đợi tháng ngày chung sống của anh và Tô Dương Dương.
**
Tô Dương Dương và Tiểu Bảo cùng đi một vòng quanh biệt thự, Tô Dương Dương đi được một nửa thì để cho Tô Dương Dương cõng.
Tô Dương Dương không muốn nuông chiều mấy chuyện nhỏ của cậu, cùng cậu ngồi lên trên đá nghỉ ngơi.
Sau khi hai người đi dạo một vòng rồi trở lại biệt thự, đã đến thời gian có thể ăn cơm trưa.
Thím Lê bưng thức ăn lên bàn, rời đi.
Một biệt thự lớn như vậy chỉ còn lại ba người bọn họ.
Bầu không khí trên bàn ăn không tính là dở.
Tiểu Bảo vừa ăn cơm, vừa gắp cà rốt bỏ ra.
“Không được kén ăn!” Hàn Khải Uy cũng không ngẩng đầu lên mà nói.
Tiểu Bảo tức giận gõ hai chữ vào máy tính bảng: “Nó thối!”
“Con không ăn cũng được, nói chuyện.”
Tiểu Bảo nghe vậy thì không chút do dự gắp cà rốt vừa bỏ ra lại, từng ngụm ăn xuống, dùng hành động thực tế mà khinh bỉ nhìn cha cậu.
Tô Dương Dương thấy vậy thì không nhịn được mà bật cười: “Hai người có thể không chọc cười tôi như thế được không?”
“Trong lúc này, em là gia trưởng, đáng ra em phải đứng cùng chiến tuyến với anh chứ?” Hàn Khải Uy tức giận liếc cô một cái.
“Chủ yếu thì tôi không thấy rằng tình cờ kén ăn là một căn bệnh nặng, chúng ta cũng không kén ăn hả? Tại sao phải con trẻ cái gì cũng ăn?”
Tiểu Bảo dùng sức ôm lấy tay Tô Dương Dương, nâng gương mặt nhỏ nhắn lên, mặt đầy khiêu khích nhìn Hàn Khải Uy.
Hàn Khải Uy nhíu mày: “Em chắc chứ?:
“Con không ăn củ cà rốt, vậy ở những mặt khác bổ sung thêm chất dinh dưỡng có trong củ cà rốt là được.” Tô Dương Dương nói xong, chuyển qua nhìn Tiểu Bảo: “Thím Lê phối hợp nguyên liệu nấu ăn rất khoa học, trong năm món ăn một món canh, mẹ và chỉ có thể chấp nhận con không ăn một món, như vậy thì không thành vấn đề chứ?”
Tiểu Bảo gật đầu một cái.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Tiểu Bảo xem kênh giáo dục một lúc, rồi gối đầu lên chân Tô Dương Dương mà ngủ.
Tô Dương Dương cũng buồn ngủ đến mơ màng, liền tựa người vào sô pha ngủ.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô cảm giác được có thứ gì đó đắp lên người cô.
Cô khó khăn mở mắt ra, thấy Hàn Khải Uy cúi người xuống, đắp chăn cho cô.
Cô trừng mắt nhìn, lại tiếp tục ngủ.
Cho đến lúc Tiểu Bảo dậy rồi, cô cũng tỉnh theo.
Tiểu Bảo tự mình đi phòng vệ sinh rửa mặt, rồi theo Hàn Khải Uy vào thư phòng.
Hàn Khải Uy đi phòng bếp hâm nóng ba ly sữa bò, đưa cho Tô Dương Dương một ly, nói: “Tôi và Tiểu Bảo ở trong phòng làm việc đến bốn giờ rưỡi, nếu em cảm thấy chán thì đi ra ngoài một chút, nhưng đừng đi xa.”
“Tiểu Bảo phải học sao?”
“Ừ.”
“Hai người đi đi, tôi cũng phải nghiên cứu hồ sơ bệnh lý.”
“Được. Căn phòng nào trong biệt thự em cũng có thể đi, tự em chọn căn phòng thoải mái đi.”
Hàn Khải Uy nói xong, bưng sữa bò đi lên lầu.
Tô Dương Dương trở về phòng, lấy máy tính bảng ra xem ca bệnh.
Làm bác sĩ cũng không thể bệnh nào cũng gặp, nhưng nghiên cứu một vài ca bệnh kinh điển thì rất có ích với kĩ thuật của họ, nhất là ca bệnh của học giả tiếng tăm viết.
Trong lúc đánh giá chức danh, rất nhiều bác sĩ phải góp nhặt thật nhiều ca bệnh, để làm phong phú thêm nội dung công việc của họ.
Nhưng phần lớn các bác sĩ cũng không viết cặn kẽ từng ca bệnh, phương án trị liệu cũng không nói rõ ràng tỉ mỉ, sợ kĩ thuật của mình bị người khác học được.
Thế nên, phần lớn ca bệnh xuất sắc sẽ không lưu truyền đến tay một bác sĩ chính mới nhậm chức là cô.
Cô chỉ có thể nhìn đi nhìn lại ca bệnh trước mắt cô có trong tay, cùng với việc cân nhắc ca bệnh cô từng phụ trách, từ đó tìm ra phương án trị liệu tốt hơn.
Đối với bệnh nhân uống acid tự sát, cô vẫn không có phương án xử lí tốt hơn trưởng khoa, cô vẫn gặp khó khăn khi nắm giữ hai lần phẫu thuật.
Vết thương ở miệng và cổ họng của bệnh nhận đều không thể chống lại.
Kĩ thuật y học hiện đại vẫn chưa sản xuất ra dụng cụ có thể thay thế hoàn toàn cổ họng của con người.
Chuyện này thì bệnh nhân và người nhà không hiểu được, hoặc là là bọn họ không muốn hiểu, thường xuyên lấy chuyện này ra đổ tội cho bệnh viện và bác sĩ vô năng.
Cô là bác sĩ, chỉ có thể làm là cố gắng nâng cao kĩ năng chuyên môn của mình, giảm bớt sai sót do bản thân tạo thành, từ đó sẽ gây ảnh hưởng đến mình và bệnh nhân.
**
Tô Dương Dương xem ca bệnh đến hơn bốn giờ, mới bị Tiểu Yên gọi điện thoại đến mà cắt đứt.
Tô Dương Dương nhận điện thoại: “A lô.”
“Chị Tô, hình như chị bị người bêu xấu rồi.”
“Hả? Chị lại trêu chọc ai đây?”
“Em vừa xem bài viết kết hôn của chị và Tổng Giám đốc Hàn ở trên mạng, mặc dù có rất nhiều người tỏ vẻ hâm mộ ghen tị, nhưng phần lớn vẫn là chúc phúc. Đúng lúc em định tắt trang đi, thì thấy một bài viết có mấy ngàn bình luận, còn mang theo cả bài viết chị uống thuốc tránh thai, một lòng muốn bêu xấu chị. Bài viết đó nói rất nhiều chuyện vặn vẹo khác hẳn sự thật, cũng không ít VIP trên Facebook, tài khoản nổi danh công chúng chuyển tiếp bài. Em cảm thấy chuyện này là có đoàn đội, có kế hoạch làm.”
“Em gửi bài cho chị xem xem. Em đừng có nôn nóng, cũng đừng lấy tài khoản khác đi cào phím.”
“Sao chị biết em định vào tài khoản khác cào phím?”
“Cái này còn cần nghĩ ư? Nếu như đối phương có kế hoạch, có đoàn đội đăng bài, một mình em cào phím không thắng nổi đâu, càng làm càng rước bực vô người thôi. Chị xem bài trước, sau đó nghĩ cách xử lí.”
“Chị gửi bài cho tổng Giám đôc Hàn, anh ấy xử lí tương đối nhanh.”
“Ừ ừ. Cảm ơn người đẹp Tiểu Yên quan tâm. Đừng lo cho chị, đây không phải là chuyện quá khó xử lí gì đâu.”
“Chị nói vậy thì em yên tâm rồi.”
“Em đi làm cho giỏi, lần sau lại để chị biết em lên mạng trong giờ làm, cẩn thận chị đuổi việc em đấy.”
“Chị Tô, chị qua cầu rút ván!” Tiểu Yên không nhịn được mà kêu rên.
“Bây giờ mới phát hiện à, chậm rồi. Em đã vào danh sách đen.”
“Hừ, em ghét chị!” Tiểu Yên không tình nguyện cúp điện thoại, sau đó gửi liên kết bài viết cho Tô Dương Dương.
Tô Dương Dương mở bài ra xem.
Bài đó đúng là giống như Tiểu Yên nói, có người cố ý làm.
Người đăng bài đó dùng lối viết như viết tiểu thuyết để giảng giải câu chuyện tình cảm của cô ta và Hàn Khải Uy, hành văn tinh tế, tình cảm chân thành, làm cho Tô Dương Dương xem cũng âm thầm líu lưỡi.