Cô Vợ Dễ Thương

Chương 30: Chương 30: Phiền em suy nghĩ cho thân phận bệnh nhân của mình




Hàn Khải Uy cười nói: “Còn muốn thu cờ nữa, suy nghĩ của cháu không theo kịp rồi. Sắp đến thời gian nghỉ ngơi của tiểu Bảo rồi, phải đi tắm rửa cho nó. Mấy ngày nay cháu đang bận công việc, buổi tối không về nhà đúng giờ, có vết thương ở chân nên nó không thể tự mình tắm rửa, làm chuyện khác được, trước tiên sẽ ở đây mấy ngày, hai bác cảm thấy như thế nào?”

“Chuyện này không có vấn đề gì, tiểu Bảo tuy không chạm mặt với người khác nhưng cũng mong muốn được nói chuyện, hiểu chuyện hơn so với những đứa trẻ khác rất nhiều. Cháu yên tâm đi làm việc đi.” Lưu Mộc Miên nghĩ cũng không nghĩ mà trả lời.

“Cảm ơn bác trai bác gái.”

Hàn Khải Uy nói xong thì nhận tiểu Bảo từ trong tay của Tô Dương Dương, một tay đỡ Tô Dương Dương lên lầu.

Sau khi vào phòng, Tô Dương Dương muốn xoay người tìm quần áo thay cho tiểu Bảo.

Tay vẫn chưa chạm đến vali thì đã bị một bàn tay to lớn chặn lại.

Hàn Khải Uy cười nói: “Bác sĩ Tô, phiền em suy nghĩ cho thân phận bệnh nhân của mình.”

“Em bị thương ở chân, chứ không phải tay.”

Hàn Khải Uy liếc cô, nói: “Vậy cũng phải dừng lại cho tôi, trong nhà có một người phiền toái là đủ rồi, không cần thêm một người nữa. Em chỉ cần xinh đẹp như hoa, còn những chuyện khác cứ để tôi làm.”

Tô Dương Dương nghe thế thì nhịn không được mà cười: “Tổng giám đốc Hàn, câu này của anh quá ngầu luôn, các cô gái mê muội anh mà nghe thấy được nhất định sẽ vui vẻ muốn chết.”

“Tôi muốn em vui thôi là được rồi.” Một tay của Hàn Khải Uy thuần thục nâng tiểu Bảo lên, tay kia thì tìm quần áo trong vali.

Tìm được bộ quần áo nhỏ thì đặt trong tay của Tô Dương Dương, làm cho cô cảm thấy mình còn có chút hữu dụng, cũng không có vô dụng như vậy.

Sau khi Hàn Khải Uy tìm quần áo xong thì mang đồ và tiểu Bảo đi vào phòng tắm.

Tô Dương Dương nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm truyền ra, đột nhiên có loại cảm giác như một đôi vợ chồng già.

Tô Dương Dương dựa lưng trên giường không có chuyện gì làm, cô lấy điện thoại bị hỏng ra, đem thẻ sim bỏ vào trong điện thoại dự phòng.

Vừa mở ra thì tin nhắn trên facebook và zalo liên tục chạy không ngừng gần một phút, dọa Tô Dương Dương một phen.

Đợi sau khi tin nhắn hết rồi thì cô mới mở tin nhắn ra đọc.

Đa số là tin nhắn trong nhóm.

Tô Dương Dương nhìn tổng thể tin nhắn trong nhóm làm việc, cũng không thấy có gì quan trọng thì thoát ra.

Mở tin nhắn riêng của Diệp Nhạc Vân.

Diệp Nhạc Vân: Nghe nói cậu bị người ta đẩy ngã, vết thương có nặng không? Sau khi tan làm tớ đi đến phòng làm việc của cậu, tiểu An nói Hàn Khải Uy chở cậu về rồi. Không sao chứ?

Tô Dương Dương trả lời: “Tớ không sao, chỉ bị trật chân thôi, không phải vết thương nghiêm trọng, cậu đừng lo lắng. Cậu bình thường cũng nên chú ý một chút, tớ vẫn có thể ứng phó được với sự trách móc của bệnh nhân và người nhà bệnh nhân, còn cậu thì ứng phó không được, nếu gặp phải thì để bác sĩ khác xử lí. Nếu thật sự tránh không được thì cậu cũng đừng can thiệp vào.”

Sau khi tin nhắn được gửi đi thì Diệp Nhạc Vân rất nhanh đã trả lời lại.

Diệp Nhạc Vân: Tớ cảm thấy việc người nhà bệnh nhân gây loạn thật sự quá trùng hợp rồi, có phải là do Dạ Thiển và Chung Tấn Duy làm không?

Tô Dương Dương: Hai người họ dù sao cũng là tiến sĩ mới trở về nước nên cũng không đến nỗi làm ra loại chuyện này.

Diệp Nhạc Vân: Cũng chưa chắc. Việc gì mà hai người họ không làm được chứ.

Tô Dương Dương bật cười, trả lời: “Cậu đừng nghĩ lung tung nữa, tớ sẽ xử lí.”

Diệp Nhạc Vân: Ừ. Dương này, tớ hình như quên nói câu này rồi. Tớ thật sự chúc phúc cho cậu có thể gả cho Hàn Khải Uy, tớ tin rằng cậu nhất định sẽ làm cho bản thân mình được hạnh phúc.

Tô Dương Dương: Cảm ơn bạn yêu, tớ nhất định sẽ như vậy, đợi làm phù dâu của tớ nha!

Diệp Nhạc Vân: Được thôi! Đã định ra ngày kết hôn chưa?

Tô Dương Dương: Định rồi, ngày 29.

Diệp Nhạc Vân: Tuần này tớ sẽ không ăn cơm tối nữa, nhất định phải ốm lại để mặc váy phù dâu.

Tô Dương Dương: Được, được, tớ đã lựa giúp cậu váy phù dâu rất đẹp rồi, cậu mặc vào nhất định sẽ xinh đẹp hết phần người khác.

Diệp Nhạc Vân: Đẹp hơn cậu thì sao được chứ!

Tô Dương Dương: Vậy để cậu trở thành cô dâu.



Hai người hi hi ha ha nói chuyện với nhau, cho đến khi Hàn Khải Uy ôm tiểu Bảo vừa tắm xong ra ngoài, Tô Dương Dương mới vội vàng nói tạm biệt với Diệp Nhạc Vân.

Hàn Khải Uy ôm tiểu Bảo đặt bên cạnh Tô Dương Dương, nói: “Sấy tóc giúp nó với.”

Nói xong thì đem máy sấy tóc chuyên dụng cho trẻ em đặt vào trong tay của Tô Dương Dương.

Tô Dương Dương nhận máy sấy tóc, nhìn vào logo và bánh răng phía trên, thử sấy tay mình một lúc.

Sau đó điều chỉnh lại bánh răng thích hợp rồi sấy tóc cho tiểu Bảo, tay thỉnh thoảng nghịch mấy sợi tóc đen mềm mại của cậu bé.

Hai cánh tay của Tiểu Bảo ôm lấy eo của Tô Dương Dương, ngoan ngoãn vùi ở trong lòng cô, giống như một búp bê vải.

Tô Dương Dương mặc cậu bé ôm mình, cho đến khi sấy khô tóc thì mới tắt máy sấy đi.

Hàn Khải Uy ở bên cạnh nhìn động tác của một lớn một nhỏ, nhận lấy máy sấy trong tay Tô Dương Dương đem cất vào trong vali, nói: “Em trước tiên thử chút đi, nếu như quá mệt không chăm sóc được thì cũng đừng gắng gượng.”

“Em biết rồi, thời gian không còn sớm nữa, anh trở về đi.”

“Ừ.” Hàn Khải Uy đứng dậy, động tác tự nhiên mà hôn lên trán của Tô Dương Dương, nói: “Dưỡng thương cho tốt, tranh thủ khỏe lại trước khi diễn ra hôn lễ của chúng ta, đừng để lại hối hận.”

“Em biết rồi, anh lái xe cẩn thận.”

Hàn Khải Uy sờ cái đầu nhỏ của tiểu Bảo, cầm áo khoác đi xuống lầu.

Sau khi Hàn Khải Uy rời đi thì tiểu Bảo dùng lực mà hôn lên chỗ Hàn Khải Uy vừa mới hôn Tô Dương Dương mấy phát.

Tô Dương Dương đang nghe Hàn Khải Uy nói tạm biệt với ba mẹ mình, lúc nhận ra động tác của tiểu Bảo thì không khỏi bật cười.

“Con đây là muốn so đo với ba con sao?”

Tiểu Bảo không quan tâm cô.

Tô Dương Dương kiểm tra miệng vết thương trên móng chân nhỏ của nó thì thấy xung quanh miệng vết thương đã khô rồi, cũng không có nước vào, nhưng vẫn thay thuốc và thay băng gạt cho nó lần nữa.

Sau đó ôm thân thể tiểu Bảo đặt vào trong chăn mềm mại, rồi đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt.

Lúc Tô Dương Dương đóng cửa phòng tắm lại thì dường như nghe thấy âm thanh tin nhắn của điện thoại.

Cô không để ý, đi vào tắm rửa.

Tiểu Bảo bò ra, không có một chút cảm giác áy náy nào khi nhìn lén điện thoại của người ta, bấm vào tin nhắn chưa đọc.

Tiểu yên: Chị Tô, em vừa mới cùng với trợ lí của chủ nhiệm đi xử lí bệnh nhân uống axit thì nhìn thấy Hoàng Mộc Khả cũng ở đó. Chuyện hôm nay rất có khả năng là do Hoàng Mộc Khả làm, chị quay lại nhớ cẩn thận một chút.

Tiểu Bảo nhìn tin nhắn đó, trên khuôn mặt thoáng qua một tia xảo quyệt.

Cầm máy tính bảng của mình nhập một hàng chữ.

Cậu bé vẫn chưa đánh xong tin nhắn thì nhận được tin nhắn của Hàn Khải Uy.

Hàn Khải Uy: Thằng nhóc kia, lại chơi máy tính bảng, sau này để cho con mang giấy và bút ra ngoài!

Tiểu Bảo bất mãn hừ một tiếng, đánh xong hàng chữ rồi mới gửi qua.

Tiểu Bảo: Đều tại ba, để cho người phụ nữ của con bị người khác bắt nạt!

Hàn Khải Uy: Thiếu hiệp, bệnh tự kỉ còn chưa chữa khỏi, còn mắc thêm bệnh ảo tưởng.

Tiểu Bảo: Ai biểu ba từ ngày đến tối đi trêu hoa ghẹo nguyệt, hiện giờ tiểu Dương Dương bởi vì ba mà bị người ta bắt nạt.

Hàn Khải Uy: Nói rõ ra!

Tiểu Bảo: Ba đi điều tra xem hôm nay ở bệnh viện đã xảy ra chuyện gì. Nếu như tiểu Dương của con lại bị thương, ba sẽ không xong với con đâu!

Hàn Khải Uy: Đưa tin nhắn con biết nói với ba.

Tiểu Bảo: Hoàng Mộc Khả, bác sĩ bệnh viện Nhiêu Điền.

Hàn Khải Uy: Biết rồi. Mau đi ngủ đi!

Sau khi Tiểu Bảo thêm facebook và zalo của Tô Dương Dương xong thì mới ngoan ngoãn thoát ra, tìm chương trình dạy học hôm nay trên máy tính bảng mà xem.

Ba của cậu bé không ép buộc cậu bé đến trường học, nhưng không có nghĩa cậu bé không cần học hành.

Mà ngược lại, chương trình học của cậu bé so với những đứa trẻ khác thì càng chặt chẽ hơn, độ khó cũng lớn hơn rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.