Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mặt Tần Lục Nguyệt hiện lên vẻ không sao hiểu nổi. Cô lại làm sai cái gì à? Sao anh lại tức giận với cô như vậy?
Chẳng lẽ anh mắc bệnh thích sạch sẽ?
Dùng phòng tắm bên ngoài càng tốt, cô cũng không muốn cùng anh xảy ra chuyện gì.
“Được, tôi biết rồi.”Tần Lục Nguyệt xoay người, đi nhanh ra khỏi phòng.
Thấy Tần Lục Nguyệt đi ra, Tông Minh Hạo mới thở nhẹ ra một hơi.
Anh cũng không biết tại sao, theo bản năng anh không muốn cho Tần Lục Nguyệt biết bí mật trong phòng tắm.
Không ngờ rằng cô gái này vẻ ngoài gầy yếu như vậy mà dáng người cũng không tồi.
Tắm rửa xong, bữa ăn khuya cũng đã được chuẩn bị đầy đủ.
Tần Lục Nguyệt ngồi một mình ở phòng ăn, vui vẻ ăn cháo.
Không ngờ chỉ là một bát cháo thôi mà cũng có thể nấu được ngon đến như vậy. Thật sự muốn tặng cho đầu bếp 32 lời khen.
Tần Lục Nguyệt đang ăn rất vui vẻ, bỗng dưng cảm thấy trên đỉnh đầu xuất hiện áp lực rất lớn.
Vừa mới ngẩng đầu lên, đã thấy Tông Minh Hạo mặc một bộ quần áo đơn giản ở nhà, ngồi xuống đối diện mình.
Tần Lục Nguyệt nhìn khắp nơi, cũng chỉ thấy trong phòng ăn có mỗi hai người bọn họ.
Tần Lục Nguyệt cúi đầu, nhanh chóng uống hết hai bát cháo, nhỏ giọng nói: ”Tôi ăn no rồi.” Đứng dậy muốn rời đi.
“Đợi một chút.” Tông Minh Hạo bỗng nhiên gọi cô lại: “Tôi biết mục đích cô ở lại đây, cho nên, cô có muốn nói chuyện với tôi một chút về vấn đề này không?”
Tần Lục Nguyệt cứng đờ người lại.
Anh biết mục đích của cô?
Anh... không phản đối?
Tần Lục Nguyệt mang vẻ không tin được nhìn Tông Minh Hạo.
Ánh mắt Tông Minh Hạo hiện lên vẻ đã lường trước được.
Anh rất muốn xem, cô gái nhỏ này, có thể gây lên sóng gió gì.
Trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi.
Tần Lục Nguyệt không nhịn được mở miệng hỏi: “Anh muốn nói chuyện gì?”
Tông Minh Hạo chỉ vào chỗ cô vừa mới ngồi, Tần Lục Nguyệt lập tức ngoan ngoãn ngồi lại, vội vàng nhìn Tông Minh Hạo.
Nhìn Tần Lục Nguyệt đang lo lắng, khẩn trường nhìn mình, Tông Minh Hạo bỗng cảm thấy rất vui vẻ.
Cô gái này, chắc chắn không nghĩ tới bản thân sẽ có ngày hôm nay.
Năm đó, lúc cô đối xử với bản thiếu gia đây – khụ, khụ, chuyện này không thể để yên được!
Tông Minh Hạo nở một nụ cười rất dẹp trai, ngón tay gõ lên mặt bàn theo nhịp, hỏi: “Cô muốn nghe chuyện gì?”
Tần Lục Nguyệt bị lời này của anh làm suýt nữa sặc.
Sao anh có thể vô sỉ đến mức này cơ chứ?
Không phải chính anh muốn nói chuyện sao?
Bây giờ còn hỏi ngược lại cô muốn nghe gì!
Cô đương nhiên là muốn ---- nhịn, phải nhịn, không được tức giận, tuyệt đối không được tức giận, cô phải nhịn!
“Được, nếu anh đã hỏi, tôi cũng sẽ nói thẳng với anh.” Tần Lục Nguyệt cắn răng, quyết định trực tiếp nói cho anh. Dù sao, với thân phận của Tông Minh Hạo, sớm muộn gì anh cũng sẽ biết. Nếu cô muốn mượn sức lực của Tông gia, nhất định không qua nổi mắt anh.
Tông Minh Hạo cười như không cười nhìn cô.
Tần Lục Nguyệt bất chấp ánh mắt của anh, nói một lượt: “Tôi muốn nhờ anh điều trà vụ án của Tần gia 20 năm trước, vì sao toàn bộ Tần gia đều chết một cách kỳ lạ. 20 năm trước, khi tôi chưa sinh ra, ông nội vì sinh bệnh mà chết, 3 ngày sau, bà nội cũng ra đi. Khi tôi vừa ra đời, cha mẹ tôi lại qua đời vì tại nạn. Cả Tần gia trên dưới, chỉ còn một mình tôi và một người cô vừa mời trưởng thành. Cả tôi và cô đều nghi ngờ cái chết của họ đều có vấn đề, có người cố ý mưu sát bọn họ. Nhưng với năng lực của tôi và cô, căn bản không thể điều tra được cái gì.”
“Ồ!”Tông Minh Hạo ung dung nói: “Muốn tôi giúp cô? Vậy cô có thể cho tôi được cái gì?”
Tần Lục Nguyệt cắn răng nói: “Tôi biết Tông gia cưới tôi về, là để giải trừ vận xui cho Tông nhị thiếu. Tôi bảo đảm, tuyệt đối sẽ không lấy của Tông gia một đồng nào cả! Chỉ cần giúp tôi điều tra rõ chuyện này xong, lúc nào anh cũng có thể ly hôn! Tôi có thể viết giấy làm chứng, sau khi ly hôn, tôi lập tức sẽ dọn ra ngoài.”
Tông Minh Hạo nhẹ nhàng nở nụ cười.
Nam thần đúng là nam thần, ngay cả âm thanh khi cười rộ lên cũng êm tai như vậy.
Tông Minh Hạo chậm rãi nói: “Nếu tôi nói, tôi không cần những thứ này mà... tôi muốn tất cả của cô thì sao?”