Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tần Lục Nguyệt đến tầng 1, nhìn thấy vẫn còn rất nhiều người, liền im lặng tìm 1 góc rồi định nhân lúc không có ai chú ý thì trở về.
Vội vội vàng vàng về đến J thị, bữa trưa còn chưa kịp ăn, bây giờ bụng lại đói rồi.
Tần Lục Nguyệt quyết định phải ăn no bụng trước đã, cũng không thể đi một chuyến rồi mang cái bụng đói trở về được?
Trong lúc Tần Lục Nguyệt đang nghĩ xem ăn cái gì, thì đã có người mời cô vào lại bên trong biệt thự.
Mễ Khả Nhi đứng ở cửa số nhìn thấy như vậy nghĩ, chỉ cần Tần Giai Nhân đến nữa vậy tiếp theo liền có kịch hay để xem rồi.
Cô ta chính là thiên kim tiểu thư, không bao giờ có thể gây chuyện cùng người khác ở trước mặt mọi người được, như vậy rất tổn hại đến hình tượng trong mắt mọi người.
Nhưng mà cũng không phải không có khả năng, tìm một người đến gây sự không phải là xong rồi sao.
Trong đám người, có một người gật đầu ra hiệu với Mễ Khả Nhi, Mễ Khả Nhi hiểu ý, quay đầu nói với Tông Minh Hạo: “Anh Minh Hạo, đồ của cha em cất không tính là gì cả, nếu so sánh với Tông Gia, chỉ là một hạt cát trên sa mạc thôi. Nếu anh Minh Hạo thích thì em sẽ đưa cho anh là được..Hôm nay là ngày chúc mừng anh tiếp nhận Tông gia, phía dưới còn có rất nhiều người đến chúc mừng, chúng ta mau xuống thôi, tránh để mọi người phải chờ lâu.”
Ánh mắt chim ưng của Tông Minh Hạo quét qua toàn thể mọi người, quả nhiên không thấy Tần Lục Nguyệt đâu, anh cũng mất hết hứng thú.
Quả thật, đồ được cất ở nơi này không tồi, còn hơn đồ của Tông Gia cất giữ.
Tông Minh Hạo nói: “Được, chúng ta đi xuống.”
Lúc này, Tần Lục Nguyệt đang ăn bánh ngọt, bên trên bỗng chốc tối sầm lại.
“Tần Lục Nguyệt, cô còn có mặt mũi đến đây sao?” Tiếng nói vừa dứt, chén đĩa trước mặt Tần Lục Nguyệt bỗng nhiên bị cầm lên, trực tiếp ném thẳng vào mặt cô.
“A ----” người xung quanh hô lên
Sự việc này xảy ra quá nhanh đến mức mọi người không kịp phản ứng.
Tông Minh Hạo vừa xuống đã nhìn thấy Tần Lục Nguyệt bị người ta bắt nạt, theo bản năng nghĩ đến chuyện quá khứ, Mễ Khả Nhi lúc này bỗng mở miệng nói: “Anh Minh Hạo, người kia không phải Tần Giai Nhân sao? Đó là chuyện nhà của bọn họ, chúng ta không can dự vào vẫn tốt hơn? Nói không chừng chị em họ có bí mật gì không muốn người khác biết!”
Tông Minh Hạo đang định đi ra chỗ đó, nghe thế lại đứng nguyên tại chỗ.
Anh muốn xem Tần Lục Nguyệt sẽ xử lí như thế nào trong hoàn cảnh này.
Nhìn thấy biểu tình kinh ngạc trên mặt cô, Tông Minh Hạo bỗng dưng cảm thấy trong lòng có cảm xúc gì đó rất phức tạp.
Thấy cô bị như vậy quả thực giận dữ đều tan ra hết, nhưng sao trong lòng lại nhẹ nhàng co rụt lại cơ chứ.
Thế mà anh lại đau lòng cho cô!!!
Tần Lục Nguyệt đứng tại chỗ, lấy tay lau mặt của mình, bình tĩnh nhìn Tần Giai Nhân rồi nói: “Chưa nói đến tôi có mặt mũi hay không, tôi chỉ biết tôi được mời đến đây, cầm thư mời mà đi vào. Cô vũ nhục tôi thì không sao, nhưng cô vũ nhục cả chủ nhân của nơi này, cô cũng phải cho người ta một lời giải thích chứ?”
Tiếng nói vừa dứt, trong góc của đại sảnh vang lên một tiếng vỗ tay kèm theo một tiếng nói đầy khí phách: “Thật thú vị nha! Cô gái này dù có xuất thân nghèo hèn, nhưng cũng được Tông Gia cưới hỏi đàng hoàng, vậy mà bây giờ lại để mặc để người khác nhục nhã, đây không phải đánh vào mặt mũi của Tông Gia sao, quả thực làm cho người ta mở mang tầm mắt nha!”
Tiếng nói vừa dứt, toàn bộ mọi người đều hít một ngụm khí lạnh!
Người này thật to gan!
Dám công khai nói Tông Gia như vậy?
Hình như không muốn sống nữa phải không?!
Tông Minh Hạo bất kể làm cái gì, anh vẫn là người của Tông Gia, là tổng tài của một tập đoàn tài chính, là người thừa kế duy nhất của Tông Gia.
Nghe thấy vậy, ánh mắt của Tông Minh Hạo liền nhìn về phía phát ra tiếng nói, trong chốc lát, 2 ánh mắt giao nhau.