Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tần Lục Nguyệt nhận được điện thoại của Tiểu Triệu, cả người cô như nằm mộng.
Tham gia bữa tiệc?
Cô không có kinh nghiệm tham gia tiệc tùng.
Mặc dù Tần gia cũng xem như nhà giàu, sẽ có xã giao nhưng thường ngày xã giao này đều do Tần Giai Nhân tham gia.
Cô có tài đức gì mà tham gia bữa tiệc này đây?
Huống hồ cô còn không có trang phục tham gia bữa tiệc.
Tông gia chẳng qua chỉ thông báo cho cô tham gia bữa tiệc nhưng không chuẩn bị gì cho cô, rõ ràng muốn cô bị bêu xấu mà.
Tần Lục Nguyệt cắn răng mượn chiếc váy của Tần Ngọc Phượng.
May mà từ bé đến lớn Tần Ngọc Phượng dù ăn mì cũng phải mua trang phục xa xỉ cho nên nhiều năm tích góp được một ít của cải.
Dưới ánh mắt nhức nhối của Tần Ngọc Phượng, Tần Lục Nguyệt chọn ra một bộ lễ phục Channel và đôi giày cao gót Hermes mới ra năm nay.
Ai bảo Tần Ngọc Phượng đưa ra chủ ý cho nên lần này phải đau lòng cho mượn.
Nhưng mà phong cách lễ phục này hơi thành thục, không thích hợp với hình tượng thanh thuần của Tần Lục Nguyệt cho lắm.
Rõ ràng là nhãn hiệu nổi tiếng mặc trên người cô lại có cảm giác không được tự nhiên.
Không ai đưa đón, Tần Lục Nguyệt không có xe, chỉ có thể gọi taxi đến một biệt thự dưới chân núi.
Biệt thự này nằm ở vị trí mà xung quanh đều là đại gia bản địa, không giàu cũng quý.
Cho nên tài xế taxi chở Tần Lục Nguyệt đến cũng nhanh chóng vọt đi, căn bản không dám dừng thêm nửa giây.
Nếu quẹt phải siêu xe nào ngàn vạn thì đời này anh ta đừng nghĩ sống sót.
Tần Lục Nguyệt vừa xuống xe đã bị một đám người vây xem: “Ôi chao, ai đây, giúp việc nhà nào à?”
Tần Lục Nguyệt quay đầu nhìn người khác, đám người ăn mặc lụa là sang trọng, đi xe đẳng cấp.
Lại nhìn đám giúp việc trong biệt thự, trên người đều là nhãn hiệu Armani.
Sau đó cúi đầu nhìn bản thân, ăn mặc sứt sẹo nhìn buồn cười vô cùng.
Cộng thêm vừa nãy cô vừa ngồi taxi tới, khó trách bị người ta xem là giúp việc.
Tần Lục Nguyệt vừa muốn mở miệng giải thích, âm thanh từ sau lưng vang lên: “Ôi tôi còn tưởng là ai, thì ra là Đại thiếu phu nhân Tông gia.”
Những người kia vừa nghe liền bùng nổ: “Không phải chứ, sao cô ta có thể là thiếu phu nhân Tông gia được? Khả Nhi à, cô đừng có đùa. Sao đại thiếu phu nhân Tông gia có thể ăn mặc lễ phục không phù hợp bản thân như vậy, haha…”
Người đàn bà được gọi là Khả Nhi từ từ đi tới bên cạnh Tần Lục Nguyệt, quan sát cô một lúc mới khinh miệt nói: “Nghe nói hôm nay về nhà lại mặt, đại thiếu gia không về nhà mẹ đẻ cùng. Haha. Thật là đáng thương. Thật không biết cô ta dùng thủ đoạn hạ lưu gì trói buộc đại thiếu gia Tông gia kết hôn cùng. Ai mà chẳng biết Tông đại thiếu gia không gần nữ sắc? Nam thần hoàn mỹ như vậy sao có thể coi trong người đàn bà tục tằng bình dân ti tiện thế này?”
Vừa lúc đó bên ngoài có người cao giọng hô: “Tông thiếu gia tới.”
Chà chà, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn ra cửa lớn.
Một chiếc Pagani mày lam vững vàng dừng ngay trước cửa biệt thự.
Lập tức có người đi tới mở cửa xe, cung kính cúi chào: “Tông thiếu.”
“Ừ.” Âm thanh từ tính từ trong xe truyền ra, sau đó Tông Minh Hạo mặc chính trang màu lam nhạt từ trên xe đi xuống.
Chẳng qua anh chỉ xuống xe thôi đã trở thành tâm điểm ở nơi này.
Khí phách, tôn qúy công thêm gương mặt tuyệt luân đó của anh muốn người ta bỏ quên cũng khó.
Nhiều người chạy tới chào hỏi với anh, Tông Minh Hạo chẳng thèm để ý.
Anh chỉ nhìn qua đám người đã có thể tìm được Tần Lục Nguyệt.
Nhìn trang phục trên người cô, trong mắt anh lóe lên sự ác liệt.
Người đàn bà này, hôm nay chỉ mới bắt đầu thôi.
Mễ Khả Nhi thấy Tông Minh Hạo, hai mắt cô ta sáng lên, chủ động chạy tới khoác lấy tay anh: “Anh Minh Hạo, đã lâu không gặp. Tối nay anh cần bạn gái đi cùng không, đúng lúc em cũng không có bạn trai đi cùng.”
Vốn Tông Minh Hạo muốn rút tay ra nhưng nhìn thấy ánh mắt bất an của Tần Lục Nguyệt, nháy mắt anh thay đổi chủ ý cúi đầu cười nói: “Được thôi.”
Thật sự Mễ Khả Nhi không nghĩ tới Tông Minh Hạo sẽ đồng ý.
Bởi vì trước kia anh thường không cho cô ta sắc mặt tốt.
Mễ Khả Nhi lập tức diễu võ dương oai nhìn Tần Lục Nguyệt.
Gương mặt Tần Lục Nguyệt cứng ngắc sau đó cúi đầu.
Cũng đúng thôi, cô là cái gì chứ?
Cô có tư cách gì mà yêu cầu được làm bạn gái đi cùng Tông Minh Hạo chứ?
Nhưng mà… nhưng mà cô muốn mượn thân phận thiếu phu nhân Tông gia mới có thể dễ dàng điều tra một số chuyện.
Tông Minh Hạo cưới cô cũng chỉ vì… vì xung hỉ cho Tông Minh Trạch đúng không?
Quả nhiên cô không nên hy vọng xa vời hôm nay ở đây anh ta sẽ giải vây cho mình.
Tần Lục Nguyệt không dấu vết lùi ra sau, kéo dài khoảng cách với Tông Minh Hạo.
Động tác này của cô bị Tông Minh Hạo nhìn thấy, hai mắt anh híp lại.
Xem ra bị dạy dỗ còn chưa đủ.
Mễ Khả Nhi không chịu bỏ qua cho cô, mở miệng nói: “Anh Minh Hạo, người đàn bà kia là vợ mới cưới của anh sao?”
Tông Minh Hạo lơ đãng nhìn Tần Lục Nguyệt, lãnh đạm nói: “Vợ sao? À, chỉ là cưới về xung hỉ cho Minh Trạch mà thôi.”
Một câu nói như hòn đá nặng nề đánh vào lòng cô, Tần Lục Nguyệt cúi đầu, đôi mắt trong suốt.
Quả nhiên chỉ vì Tông nhị thiếu gia mới cưới cô.